em là nghĩa vụ của anh

Chương 4: Đám Cưới Hợp Đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đám cưới của thế kỷ. Đó là cái tít mà tất cả các trang báo giải trí và kinh doanh đã giật lên trong suốt một tuần lễ. Hôn lễ của Phan Vũ Khang, cậu con trai thứ nổi loạn của nhà họ Phan, và Nguyễn Thục Anh, viên ngọc quý của gia tộc PNJ, được tổ chức tại sảnh tiệc lớn nhất của khách sạn The Grand Imperial, một nơi chỉ dành cho giới siêu giàu.

Buổi sáng ngày cưới, hai thế giới đối lập hiện ra rõ rệt.

Trong phòng cô dâu, Thục Anh ngồi yên lặng trước bàn trang điểm, để mặc cho các chuyên gia hàng đầu trang điểm, làm tóc. Cô mặc một chiếc áo choàng lụa trắng, vẻ mặt bình thản đến lạ. Mẹ cô ngồi bên cạnh, mắt rưng rưng, liên tục dặn dò những điều nhỏ nhặt. Thục Anh chỉ mỉm cười, một nụ cười hoàn hảo nhưng không chạm đến đáy mắt. Cô giống như một nàng công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích, đang chuẩn bị bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu để cứu vương quốc của mình. Cô đã chấp nhận số phận, và giờ đây, cô chỉ đang làm tròn nghĩa vụ cuối cùng của một cô con gái.

Trong khi đó, ở phòng chú rể, không khí lại hoàn toàn khác. Phan Vũ Khang ném mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn. Cơn đau đầu vì men rượu đêm qua vẫn còn âm ỉ. Anh đang phải chịu đựng một màn tra tấn khi bị stylist ép vào bộ lễ phục Tom Ford đắt tiền.

"Mẹ kiếp, thắt cái nơ này như muốn thắt cổ tôi vậy." Anh gằn giọng, giật mạnh chiếc nơ trên cổ.

"Cậu Khang, xin cậu bình tĩnh. Sắp đến giờ làm lễ rồi ạ." Người bạn thân của anh, cũng là phù rể, vội can ngăn.

"Bình tĩnh sao được?" Vũ Khang cười khẩy. "Hôm nay là ngày tôi chính thức ký vào bản án tù chung thân đấy. Cậu bảo tôi phải vui vẻ thế nào?" Anh nhìn hình ảnh của mình trong gương. Một chú rể điển trai, lịch lãm, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự nổi loạn và căm ghét. Anh giống như một con mãnh thú bị nhốt trong một chiếc lồng vàng son.

Buổi lễ diễn ra một cách hoàn hảo trên bề mặt. Lễ đường được trang trí bằng hàng ngàn đóa hồng trắng, ánh đèn pha lê rực rỡ. Khi Thục Anh, trong bộ váy cưới lộng lẫy của Vera Wang, được cha dắt tay vào lễ đường, cả khán phòng đã phải ồ lên một tiếng kinh ngạc. Cô quá đẹp, một vẻ đẹp thoát tục.

Khi họ đứng đối diện nhau trên lễ đài, đọc những lời thề nguyện được viết sẵn, trong đầu họ lại là những suy nghĩ hoàn toàn khác.

Hai năm. Chỉ cần chịu đựng hai năm thôi. - Suy nghĩ của Thục Anh.

Hai năm. Để xem cô tiểu thư này có thể chịu đựng được tôi trong bao lâu. - Suy nghĩ của Vũ Khang.

Nụ hôn của họ trước sự chứng giám của mọi người chỉ là một cái chạm môi lạnh lẽo, vội vã, chỉ đủ để cho các máy ảnh kịp ghi lại khoảnh khắc.

Buổi tiệc chiêu đãi sau đó là một màn kịch hoàn hảo. Họ đi từng bàn để chào khách, tay trong tay, nụ cười luôn nở trên môi. Họ cùng nhau cắt chiếc bánh cưới cao bảy tầng, cùng nhau khiêu vũ điệu Valse đầu tiên. Mọi cử chỉ đều được tính toán một cách chính xác, không một kẽ hở.

Trong lúc khiêu vũ, Phan Vũ An, anh trai của Khang, đã bước tới. Theo đúng lễ nghĩa, Khang nhường lại vị trí cho anh trai mình khiêu vũ cùng em dâu.

"Chào mừng em đến với địa ngục, Thục Anh." Vũ An thì thầm vào tai cô, trong khi trên môi vẫn là một nụ cười lịch lãm. "Gia đình nhà họ Phan phức tạp hơn em nghĩ nhiều. Nếu có cần giúp đỡ gì, cứ tìm anh."

Thục Anh khẽ rùng mình. Lời nói của anh ta không giống một lời chào mừng, mà giống một lời cảnh báo, một sự gieo rắc mầm mống chia rẽ. Cô chỉ mỉm cười xã giao, không đáp lại.

Cuối cùng, màn kịch cũng kết thúc. Họ trở về "tổ ấm" của mình, một căn penthouse xa hoa mà cha anh đã mua làm quà cưới.

Ngay khi cánh cửa nặng nề khép lại, cắt đứt họ với thế giới bên ngoài, lớp mặt nạ của cả hai lập tức rơi xuống.

Vũ Khang tháo phắt chiếc nơ trên cổ, ném mạnh áo vest lên ghế sofa. Anh đi thẳng đến quầy bar, rót một ly rượu mạnh.

Thục Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô bắt đầu tháo những phụ kiện rườm rà trên tóc.

"Sao?" Anh quay lại, nhếch mép cười. "Bây giờ thì cô đã có được thứ mình muốn rồi đấy, Phu nhân Phan. Cứ tận hưởng cái lồng son này đi. Nó được trả bằng cả tự do và hạnh phúc của tôi đấy."

"Anh nghĩ tôi muốn lắm sao?" Cô đáp trả, giọng lạnh như băng. "Tôi cũng phải trả giá bằng cả cuộc đời của mình. Chúng ta sòng phẳng."

Sự đối đầu trong ánh mắt của họ khiến không khí trong phòng như muốn nổ tung. Sự dồn nén, tức giận của cả một ngày dài cần một nơi để giải tỏa.

Anh đặt mạnh ly rượu xuống, sải bước tới chỗ cô. Anh nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. "Sòng phẳng? Được thôi. Đã là vợ chồng, thì phải làm tròn 'nghĩa vụ', đúng không?"

Anh không cho cô cơ hội trả lời. Anh cúi xuống, chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn thô bạo, đầy sự tức giận và trả đũa. Nó không có chút tình cảm nào, chỉ là một sự xâm chiếm.

Đêm tân hôn của họ không có nến và hoa. Nó bắt đầu bằng một cuộc chiến. Anh muốn dùng thể xác để chinh phục, để sỉ nhục sự kiêu ngạo của cô. Còn cô, cô cắn răng chịu đựng, quyết không để anh thấy được sự yếu đuối của mình.

Trong sự giằng co đó, cơ thể họ lại phản bội lại lý trí. Sự căm ghét biến thành một thứ đam mê méo mó. Anh ngạc nhiên trước sự hấp dẫn của cơ thể cô. Cô cũng bàng hoàng trước phản ứng của chính mình. Nó không phải là tình yêu. Nó là một sự va chạm trần trụi của hai con người bị ép vào đường cùng, dùng nỗi đau và nhục cảm để giải tỏa sự bất lực của chính mình.

Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm trên hai nửa chiếc giường rộng lớn, quay lưng lại với nhau, không nói một lời. Căn phòng chìm trong bóng tối và sự im lặng. Đám cưới hợp đồng đã được "hoàn tất". Cuộc sống hôn nhân của họ, đã bắt đầu bằng một vết sẹo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×