em là nghĩa vụ của anh

Chương 5: Cuộc Sống Dưới Một Mái Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên của cuộc sống hôn nhân bắt đầu bằng một sự im lặng lạnh lẽo. Khi Thục Anh tỉnh dậy, Vũ Khang đã không còn ở trong phòng. Dấu vết duy nhất của anh là một bên nệm bị lún xuống và mùi rượu thoang thoảng còn vương lại. Cô ngồi dậy, cả cơ thể đau nhức, nhưng nỗi đau thể xác không là gì so với sự trống rỗng trong lòng.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ chính, căn phòng mà đáng lẽ là của hai người. Cô không muốn ở lại đó. Cô đi đến một phòng ngủ dành cho khách ở cuối hành lang, tự ý chuyển đồ đạc của mình vào. Kể từ hôm nay, đây sẽ là lãnh địa của cô.

Họ nhanh chóng thiết lập nên những quy tắc sống chung không thành văn.

Họ sống như hai người xa lạ thuê chung một căn hộ cao cấp. Họ có phòng ngủ riêng. Không bao giờ ăn sáng cùng nhau. Anh về nhà lúc nào, đi lúc nào, cô không hỏi. Cô đi đâu, làm gì, anh cũng không quan tâm. Giao tiếp duy nhất của họ là qua những mẩu giấy nhớ để lại trên tủ lạnh, hoặc những tin nhắn ngắn gọn, lạnh lùng. "Tối nay có bữa tối gia đình. 7 giờ có mặt ở nhà."

Cuộc sống của Thục Anh xoay quanh công việc. Với nguồn vốn từ TKG, PNJ đã thoát khỏi nguy hiểm. Giờ là lúc vực dậy nó. Cô lao vào công việc như một con thiêu thân, ngày nào cũng ở công ty đến khuya. Công việc là lối thoát duy nhất để cô quên đi cuộc hôn nhân không tình yêu của mình.

Vũ Khang thì vẫn vậy. Anh vẫn tiếp tục những bữa tiệc thâu đêm, những cuộc vui bên những bóng hồng xinh đẹp. Anh cố tình làm vậy, như để thách thức, để cho cô vợ hợp đồng của mình thấy rằng cô không là gì cả. Anh muốn cô phải tức giận, phải ghen tuông. Nhưng Thục Anh không có phản ứng gì. Sự thờ ơ của cô lại khiến anh cảm thấy khó chịu một cách vô lý.

Nhưng lớp mặt nạ của họ chỉ được tháo xuống khi ở nhà. Ra ngoài, họ vẫn phải đóng tròn vai diễn của một cặp vợ chồng son hạnh phúc.

Vào một buổi tiệc từ thiện lớn, họ xuất hiện cùng nhau, tay trong tay. Anh mặc vest lịch lãm, cô mặc váy dạ hội quyến rũ. Họ là tâm điểm của mọi sự chú ý. Anh sẽ ga-lăng kéo ghế cho cô, gắp thức ăn cho cô. Cô sẽ mỉm cười dịu dàng, thỉnh thoảng lại quay sang nói nhỏ điều gì đó với anh. Trông họ thật xứng đôi, thật hạnh phúc. Không ai có thể ngờ rằng, dưới gầm bàn, tay của cả hai đều đang siết chặt thành nắm đấm.

Vũ An cũng có mặt ở đó. Anh ta bước tới, cười nói. "Hai em trông hạnh phúc thật đấy. Xem ra quyết định của ba là đúng." Anh ta vỗ vai Khang, rồi quay sang Thục Anh, ánh mắt đầy ẩn ý. "Làm em dâu của anh, có vất vả lắm không?"

"Cảm ơn anh đã quan tâm. Em rất ổn." Thục Anh mỉm cười đáp lại, một nụ cười hoàn hảo không một kẽ hở.

Cuộc sống hai mặt đó cứ thế tiếp diễn. Họ là hai diễn viên tài ba trong một vở kịch mà khán giả là cả thế giới.

Một đêm nọ, PNJ gặp một sự cố lớn về nguồn cung. Thục Anh phải ở lại công ty giải quyết đến gần ba giờ sáng. Cô trở về penthouse trong một trạng thái kiệt sức hoàn toàn. Cô không còn sức để đi về phòng mình, chỉ có thể ngã vật xuống chiếc sofa dài trong phòng khách và ngủ thiếp đi. Cô vẫn còn mặc bộ đồ công sở, tay vẫn ôm khư khư tập tài liệu.

Khoảng bốn giờ sáng, Vũ Khang trở về sau một cuộc vui. Anh khẽ khàng mở cửa, định đi thẳng về phòng mình để không đánh thức "bà cô già" khó tính. Nhưng rồi anh khựng lại khi thấy bóng dáng cô đang co ro ngủ trên sofa.

Anh định buông một lời mỉa mai trong đầu rồi bỏ đi. Nhưng không hiểu sao, chân anh lại không bước được.

Anh bước tới gần. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, khuôn mặt cô khi ngủ không còn vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Hàng mi dài cong vút, đôi môi hơi hé mở. Trông cô có một vẻ mệt mỏi và yếu đuối mà anh chưa bao giờ thấy. Một tập tài liệu rơi trên sàn nhà, bên trên là những dòng ghi chú chi chít của cô. Cô đã làm việc đến mức này sao?

Anh để ý thấy máy lạnh trong phòng khách đang để ở nhiệt độ khá thấp. Cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng, chắc chắn sẽ bị lạnh.

Một sự đấu tranh nội tâm diễn ra trong anh. Cuối cùng, anh thở dài, cởi chiếc áo khoác da đắt tiền của mình ra. Chiếc áo vẫn còn vương lại mùi rượu và nước hoa của một cô người mẫu nào đó. Anh do dự một chút, rồi nhẹ nhàng đắp nó lên người cô.

Anh tự nhủ, anh làm vậy chỉ vì không muốn cô bị ốm rồi lại phiền phức đến anh. Chỉ vậy thôi.

Nói rồi, anh quay lưng, đi nhanh về phòng mình.

Trên sofa, Thục Anh khẽ cựa mình trong giấc ngủ. Cô cảm nhận được một hơi ấm và một mùi hương lạ bao bọc lấy mình. Theo bản năng, cô kéo chiếc áo lại gần hơn, rúc sâu vào trong đó tìm kiếm sự ấm áp.

Một sợi dây liên kết vô hình, mong manh, đã được nối liền giữa hai con người trong đêm khuya tĩnh lặng, mà cả hai đều không hề hay biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×