em là nghĩa vụ của anh

Chương 8: Bữa Ăn Tối Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau phát hiện chấn động ở xưởng gốm, cách nhìn của Vũ Khang đối với Thục Anh đã thay đổi 180 độ. Anh không còn thấy cô nhàm chán nữa. Ngược lại, anh thấy cô vô cùng bí ẩn và thú vị. Anh muốn tìm hiểu thêm về con người thật của cô, về thế giới bí mật mà cô luôn che giấu. Nhưng anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh, một tay chơi sát gái, lại hoàn toàn lúng túng không biết làm thế nào để bắt chuyện với chính người vợ hợp đồng của mình.

Định mệnh dường như đã nghe thấy lời thỉnh cầu của anh.

Vào một buổi tối thứ Sáu, một cơn bão lớn bất ngờ ập xuống thành phố. Mưa như trút nước, kèm theo sấm sét dữ dội. Cả khu căn hộ cao cấp của họ bị mất điện đột ngột do một trạm biến áp bị sét đánh.

Cả căn penthouse rộng lớn chìm trong bóng tối và im lặng, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ những chiếc điện thoại và tiếng mưa gào thét bên ngoài.

Thục Anh đang làm việc trong phòng thì mất điện. Cô có chút sợ hãi. Vũ Khang thì đang ở phòng khách. Không tivi, không internet, không có gì để làm. Sự im lặng và bóng tối buộc hai con người đang cố gắng lảng tránh nhau phải đối mặt.

Thục Anh lấy hết can đảm, bước ra phòng khách. "Có vẻ như mất điện toàn khu rồi."

"Ừm." Anh đáp, mắt vẫn dán vào điện thoại.

Cô ngồi xuống chiếc sofa đối diện, giữ một khoảng cách an toàn. Không khí lại trở nên ngượng ngùng.

Vũ Khang, sau một hồi đấu tranh, quyết định đây chính là cơ hội. Anh cất điện thoại đi.

"Thứ Bảy," anh đột nhiên lên tiếng.

"Dạ?" Cô ngạc nhiên.

"Xưởng gốm ở quận 5. Đó là gì vậy?" Anh hỏi thẳng, không một chút lòng vòng.

Thục Anh sững người lại. Trái tim cô như hẫng đi một nhịp. Anh... anh biết rồi sao? Anh đã theo dõi cô?

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh vội giải thích, một hành động khá lạ lùng đối với anh. "Tôi không có ý gì xấu. Chỉ là tình cờ thấy thôi."

Thấy anh không có vẻ tức giận, cô mới từ từ thả lỏng. Cô nên giải thích thế nào đây?

"Đó... đó là thế giới riêng của tôi." Cô nói khẽ, giọng nói có chút buồn. "Là nơi duy nhất tôi có thể là chính mình, không phải là một tiểu thư nhà họ Nguyễn."

Trong bóng tối mờ ảo, được che chở bởi sự ẩn danh, cô đã kể cho anh nghe. Về đam mê của cô với gốm sứ từ khi còn nhỏ. Về việc gia đình cô cho rằng đó là một công việc "hạ đẳng", không xứng với thân phận của cô. Về việc cô đã phải lén lút thuê cái xưởng nhỏ đó bằng chính tiền tiết kiệm của mình, như một sự nổi loạn thầm lặng.

Vũ Khang chỉ im lặng lắng nghe. Anh nghe thấy trong giọng nói của cô không chỉ là đam mê, mà còn là sự khao khát tự do, một nỗi buồn vì không được công nhận. Anh hoàn toàn thấu hiểu cảm giác đó.

"Còn anh thì sao?" Cô đột nhiên hỏi ngược lại. "Thế giới riêng của anh là gì? Có phải là những bữa tiệc và những cô người mẫu không?"

Trong câu hỏi của cô, có một chút mỉa mai, nhưng cũng có một sự tò mò chân thành.

Anh im lặng một lúc lâu. Bóng tối dường như cho anh thêm can đảm để thành thật. "Không phải," anh nói. "Đó chỉ là lớp vỏ bọc. Thế giới thật sự của tôi nằm trong những đoạn code, trong một công ty game mobile nhỏ mà tôi đang bí mật xây dựng. Một thứ mà cha tôi cho là 'rác rưởi', không đáng một xu."

Đến lượt Thục Anh sững sờ. Anh, một kẻ ăn chơi, lại là một nhà phát triển game?

Lần đầu tiên, họ thực sự nói chuyện với nhau, chia sẻ với nhau những bí mật, những ước mơ thầm kín nhất mà họ chưa từng nói với ai. Họ nhận ra, họ giống nhau hơn họ tưởng.

Cơn mưa bên ngoài vẫn không ngớt. Bụng của cả hai bắt đầu biểu tình.

"Chắc là phải nhịn đói tối nay rồi." Thục Anh thở dài.

"Chưa chắc." Vũ Khang đột nhiên đứng dậy. Anh đi vào bếp, một lát sau quay lại với một chai rượu vang đỏ, hai chiếc ly, một ít phô mai và bánh quy giòn mà anh luôn dự trữ trong quầy bar.

"Không có sơn hào hải vị," anh nói, đặt mọi thứ lên chiếc bàn thấp. "Nhưng chắc là đủ cho một bữa tối bất đắc dĩ."

Thế là, họ có một bữa "dã ngoại" ngay trên sàn phòng khách. Họ ngồi bệt xuống tấm thảm, cùng nhau uống rượu vang và ăn bánh quy trong ánh sáng le lói của đèn flash điện thoại. Không có bàn ăn sang trọng, không có những quy tắc lễ nghi. Chỉ có hai con người, hai tâm hồn đồng điệu, chia sẻ với nhau một bữa ăn đơn giản.

Không khí trở nên vô cùng thoải mái và gần gũi. Họ cười, họ nói chuyện về đủ thứ trên đời.

Đúng lúc đó, đèn trong nhà đột nhiên sáng bừng lên. Điện đã có trở lại.

Sự sáng sủa đột ngột khiến cả hai có chút bối rối, như vừa bị kéo ra khỏi một giấc mơ đẹp. Khoảnh khắc thân mật, riêng tư trong bóng tối đã kết thúc.

Họ nhìn nhau, có chút ngượng ngùng. Thực tại đã quay trở lại. Nhưng cả hai đều biết, sau đêm nay, mối quan hệ giữa họ sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Một vết nứt đã xuất hiện trên bức tường băng ngăn cách hai người, và ánh sáng của sự thấu hiểu đã bắt đầu len lỏi vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×