Cuộc nói chuyện bất ngờ vào buổi sáng hôm đó đã gieo vào lòng Vũ Khang một hạt giống tò mò. Anh bắt đầu để ý đến Thục Anh nhiều hơn, không phải với ánh mắt của một kẻ chán ghét, mà là của một người đang quan sát một hiện tượng lạ.
Anh nhận ra, cuộc sống của cô vô cùng đơn điệu và kỷ luật. Sáng đi làm ở PNJ, tối về nhà lại tiếp tục làm việc. Cuối tuần, cô không đi mua sắm, không đi spa hay tụ tập với hội bạn tiểu thư. Cô chỉ ở nhà đọc sách, hoặc đôi khi ra ban công chăm sóc mấy chậu hoa nhỏ. Một cuộc sống nhàm chán đến kinh ngạc.
Nhưng có một điều bất thường. Cứ vào chiều thứ Bảy, cô sẽ biến mất khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ. Cô sẽ thay một bộ quần áo rất bình thường, tự mình lái một chiếc xe tay ga cũ kỹ ra khỏi nhà, và không cho tài xế đi theo.
Sự tò mò và một chút máu ghen tuông ngầm của một người đàn ông nổi lên. Cô ta đi đâu? Hẹn hò với ai sao? Dù chỉ là vợ hợp đồng, nhưng danh nghĩa cô vẫn là vợ của Phan Vũ Khang. Anh không thể để cô làm điều gì ảnh hưởng đến thể diện của anh.
Anh quyết định sẽ theo dõi cô.
Chiều thứ Bảy tuần đó, anh cũng lấy một chiếc xe hơi bình thường, bám theo chiếc xe tay ga của cô. Anh đã nghĩ cô sẽ đến một khách sạn, một quán bar kín đáo nào đó. Nhưng cô lại đi về phía quận 5, một khu phố cũ kỹ, trái ngược hoàn toàn với sự xa hoa của giới thượng lưu.
Cô dừng lại trước một con hẻm nhỏ, rồi gửi xe và đi bộ vào trong.
Vũ Khang đỗ xe ở xa, lặng lẽ đi theo. Con hẻm sâu và yên tĩnh. Cuối con hẻm là một ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, có một khoảng sân nhỏ. Anh thấy Thục Anh đi vào đó.
Anh thận trọng tiến lại gần, nấp sau một bức tường, nhìn qua khung cửa sổ đã cũ.
Và rồi, anh chết lặng.
Bên trong không phải là một cuộc hẹn hò bí mật. Đó là một xưởng gốm nhỏ, bừa bộn. Và Thục Anh đang ở đó.
Nhưng không phải là một Nguyễn Thục Anh tiểu thư đài các mà anh từng biết. Cô đã thay ra một bộ quần áo cũ, dính đầy đất sét. Mái tóc dài của cô được búi cao một cách cẩu thả. Cô đeo một chiếc tạp dề cũng lấm lem không kém. Cô không trang điểm, khuôn mặt dính vài vệt đất, nhưng trông lại vô cùng xinh đẹp và sống động.
Cô đang ngồi trước một bàn xoay gốm, hai tay cô uyển chuyển, nhẹ nhàng vuốt nắn khối đất sét vô tri. Đôi mắt cô hoàn toàn tập trung, say mê. Trên môi cô nở một nụ cười mãn nguyện. Một nụ cười thật sự hạnh phúc, không một chút giả tạo, không một chút gượng ép.
Xung quanh cô là những tác phẩm đã hoàn thành. Những chiếc bình, chiếc bát, những bức tượng nhỏ với hình dáng độc đáo, mang một vẻ đẹp mộc mạc và có hồn.
Vũ Khang đứng đó, như bị thôi miên. Anh đang nhìn thấy một con người hoàn toàn khác của Thục Anh. Một con người mà cô luôn che giấu sau lớp vỏ bọc hoàn hảo của một tiểu thư. Đây mới là con người thật của cô. Một nghệ sĩ đầy đam mê, một tâm hồn tự do đang tìm kiếm sự giải thoát trong nghệ thuật.
Anh đột nhiên hiểu ra. Sự nổi loạn của cô không ồn ào như anh. Nó thầm lặng và sâu sắc hơn nhiều. Cô không chống đối gia đình, nhưng cô tạo ra một thế giới bí mật của riêng mình, một nơi mà cô có thể là chính mình, không bị gò bó bởi những quy tắc và kỳ vọng.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một sự đồng điệu đến kỳ lạ. Anh cũng có công ty game của riêng mình, một thế giới bí mật mà anh dùng để chống lại sự áp đặt của gia đình. Hóa ra, anh và cô không hề khác nhau. Cả hai đều là những tù nhân, đang cố gắng tìm kiếm một khoảng trời tự do trong những chiếc lồng son của chính mình.
Anh không vào trong. Anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc riêng tư đó của cô. Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cô rất lâu. Anh thấy được niềm vui thuần khiết trong mắt cô khi cô hoàn thành một tác phẩm. Anh thấy được sự bình yên của cô khi cô ở trong thế giới của riêng mình.
Khi anh lặng lẽ rời đi, trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn độn. Sự khinh thường, chán ghét mà anh dành cho cô đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một sự tôn trọng, một sự tò mò, và một chút gì đó... rung động.
Lớp vỏ bọc của con búp bê sứ đã nứt vỡ, để lộ ra một tâm hồn rực lửa bên trong. Và ngọn lửa đó, không hiểu sao, lại có sức hút mãnh liệt đối với anh.