Tối hôm sau, An Hạ đứng trước một tòa nhà chung cư cao cấp ở khu vực trung tâm thành phố. Địa chỉ Thiên Vũ nhắn cho cô không phải là nơi ở tạm bợ, mà là một căn hộ penthouse sang trọng. Cô cảm thấy sự bất an dâng lên. Sự chênh lệch về đẳng cấp giữa họ chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Cô bước vào thang máy, hít thở sâu, và cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhất. Chiếc khăn tay màu xám của anh vẫn nằm trong túi xách cô. Cô định trả lại, nhưng không tìm được khoảnh khắc thích hợp để hành động một cách 'chuyên nghiệp' nhất.
Khi cô nhấn chuông cửa, cửa mở ra ngay lập tức.
Thiên Vũ đứng đó. Anh ta không còn mặc vest hay sơ mi công sở. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần thể thao. Vẻ ngoài thoải mái này làm giảm đi sự uy quyền, nhưng lại tăng thêm sự hấp dẫn và sự nguy hiểm. Anh ta trông giống một người đàn ông thực sự hơn, chứ không phải một Quản lí hoàn hảo.
"Vào đi, An Hạ," anh nói, giọng anh trầm và có vẻ mệt mỏi.
Căn hộ rộng lớn, được thiết kế tối giản, hiện đại và rất ngăn nắp. Mùi gỗ đàn hương ở đây nồng hơn, quyện với mùi sách và một chút mùi rượu vang nhẹ. Mọi thứ đều phản ánh tính cách tỉ mỉ và sang trọng của anh.
"Ngồi xuống đây," Thiên Vũ chỉ vào một chiếc bàn lớn bằng gỗ sẫm màu, nằm ở góc phòng khách. Trên bàn đã có sẵn hai chiếc hộp lớn chứa đầy tài liệu cũ, hồ sơ, và các tập ảnh. "Cô bắt đầu phân loại chúng. Hộp này là hồ sơ công ty cũ, hộp kia là hồ sơ gia đình. Tuyệt đối không được đọc nội dung. Chỉ phân loại theo thời gian và chủ đề."
An Hạ gật đầu. Đây chính xác là một công việc cần sự tỉ mỉ, và cô hoàn toàn có thể làm được.
"Và quy tắc ở đây là..." Thiên Vũ đột nhiên dừng lại, bước đến gần cô. Anh ta chống tay xuống bàn, cúi người gần cô.
An Hạ cảm thấy tim mình đập dồn. Cô biết, anh sẽ đưa ra một quy tắc cá nhân nào đó.
"Quy tắc ở đây là," anh nói, giọng anh ta khàn hơn, "không có quy tắc của công ty nào được áp dụng. Cô ở đây là do yêu cầu cá nhân của tôi. Cô có thể nói chuyện thoải mái, và cô không cần phải gọi tôi là 'Quản lí Thiên Vũ'."
"Tôi hiểu," cô nói, cố gắng không nhìn vào môi anh.
Thiên Vũ lùi lại. Anh ta đi đến quầy bếp mở, pha cà phê.
"Anh cũng sẽ làm việc sao?" An Hạ hỏi.
"Không. Tôi sẽ thư giãn một chút. Cô cứ làm việc của mình," anh nói. "Cảm thấy đói thì cứ lấy đồ ăn vặt trong bếp. Cứ tự nhiên."
An Hạ bắt đầu làm việc. Cô đeo găng tay vải mỏng để giữ sạch hồ sơ. Sự im lặng trong căn hộ là một sự im lặng khác biệt so với sự im lặng trong kho lạnh. Nó là sự im lặng của sự thân mật tiềm tàng.
Khoảng nửa giờ trôi qua. An Hạ đã quen với việc anh ta ngồi trên chiếc sofa đối diện, đọc sách. Cô cảm thấy thư giãn hơn một chút, chìm đắm vào việc sắp xếp các loại giấy tờ.
Bất chợt, cô chạm vào một chiếc hộp nhung nhỏ nằm dưới đáy hộp hồ sơ gia đình. Cô mở nó ra một cách tò mò và thấy bên trong là một huy hiệu cũ kĩ và một bức ảnh đen trắng. Đó là bức ảnh Thiên Vũ khi còn rất trẻ, khoảng mười tuổi, đang mỉm cười với một người phụ nữ lớn tuổi.
Cô không kìm được sự tò mò, cô lật bức ảnh lại. Phía sau có ghi dòng chữ: Tặng con trai Thiên Vũ, mẹ của con. Sinh nhật 10 tuổi.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng Thiên Vũ vang lên ngay sau lưng cô. Anh ta đã đến gần mà cô không hề hay biết.
An Hạ giật mình, làm rơi chiếc hộp nhung xuống bàn. Cô quay lại, thấy anh ta đứng sát cô. Anh ta đã uống xong cốc cà phê và đang nhìn thẳng vào món đồ trong tay cô.
"Tôi xin lỗi. Tôi... tôi đã vô tình mở nó ra. Nó nằm lẫn trong hồ sơ," cô giải thích, mặt cô đỏ bừng vì bị phát hiện.
Thiên Vũ cúi người xuống, lấy chiếc hộp và bức ảnh từ tay cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đôi mắt anh ta thoáng qua một nỗi buồn sâu thẳm.
"Tôi đã nói, đừng đọc nội dung," anh ta nói, giọng anh ta lạnh lùng và nghiêm khắc. "Đặc biệt là những thứ này. Đây là ranh giới riêng tư của tôi."
"Tôi hiểu. Tôi xin lỗi." An Hạ cúi đầu.
Thiên Vũ đứng thẳng lên, nhưng anh ta không lùi lại. Anh ta đặt chiếc hộp nhung xuống, sau đó anh ta dùng hai tay chạm vào vai An Hạ, nhẹ nhàng xoay cô lại để cô đối diện với anh.
"Nhưng..." anh ta nói, giọng anh ta dịu xuống một cách nguy hiểm. "Anh sẽ cho phép cô biết một ranh giới khác. Cô có nhớ chiếc khăn tay không?"
An Hạ giật mình. Cô nhớ. Chiếc khăn đang nằm trong túi xách cô.
"Vâng."
"Anh cố tình để quên nó," Thiên Vũ thì thầm. Anh ta cúi xuống, ghé sát vào tai cô. "Nó là bằng chứng. Là lời nhắc nhở. Anh biết cô sẽ giữ nó, và nó sẽ khiến cô phải nghĩ về anh. Đó là cách anh giữ cô gần anh."
Anh ta lùi lại một bước, chỉ một bước nhỏ, nhưng vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo sự táo bạo và quyền lực.
"Bây giờ, cô biết bí mật của anh. Và anh biết bí mật của cô," anh ta nói. "Quy tắc của căn hộ này là: Sự trung thực sẽ được thưởng, và sự giả vờ sẽ bị trừng phạt."
An Hạ hoàn toàn choáng váng trước lời thú nhận thẳng thắn này. Cô biết, anh ta không chỉ muốn cô sắp xếp hồ sơ. Anh ta muốn cô sắp xếp lại cảm xúc của cô, dưới sự kiểm soát của anh ta.
Cô hít một hơi thật sâu. "Vậy... trừng phạt sẽ là gì, Thiên Vũ?"
Anh ta cười nhẹ, một nụ cười đầy hứa hẹn và nguy hiểm. Anh ta không trả lời. Anh ta chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc rơi lòa xòa trên má cô, rồi vén nó ra sau tai cô.
"Đã muộn rồi," anh nói. "Hôm nay làm việc như vậy là đủ. Anh sẽ đưa cô về."
An Hạ biết, việc "trừng phạt" sẽ đến vào một đêm khác, trong một khoảnh khắc khác, khi cô không đề phòng.