em nhân viên cửa hàng và anh quản lí

Chương 9:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ bước ra khỏi Trụ sở chính. Ánh nắng mặt trời chói chang của buổi trưa không đủ để làm ấm cơ thể cô; cô vẫn cảm thấy sự lạnh lẽo của sự căng thẳng và sự xấu hổ dâng trào.

Trong thang máy, không một lời nào được thốt ra. Sự im lặng này còn nặng nề hơn cả sự im lặng trong kho lạnh. An Hạ tránh nhìn Thiên Vũ, cô dán mắt vào bảng chỉ dẫn tầng. Cô cảm thấy bàn tay anh vẫn còn vương vấn hơi ấm, và vị trí mà ngón cái anh đã vuốt ve trên đầu gối cô vẫn còn nóng ran.

Thiên Vũ đứng dựa vào thành thang máy, hoàn toàn thư giãn. Anh ta trông như một người vừa ký kết một hợp đồng triệu đô, chứ không phải một người vừa lạm dụng quyền lực để thân mật với nhân viên cấp dưới ngay giữa cuộc họp.

Khi họ về đến xe, Thiên Vũ không ngay lập tức lái đi. Anh ta quay sang An Hạ, gỡ chiếc cà vạt, nới lỏng cổ áo.

"Cô không cần phải im lặng đến vậy," anh nói, giọng anh ta đã dịu đi một chút, không còn sự căng thẳng của cuộc họp.

"Tôi không có gì để nói, Quản lí Thiên Vũ," An Hạ trả lời, cô vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng và xa cách. "Tôi đã hoàn thành công việc của mình. Ghi chép đã đầy đủ."

"À, không phải về công việc," anh ta cười nhẹ. "Là về sự im lặng của cô. Cô đang giận dỗi sao?"

"Tôi không có quyền giận dỗi," An Hạ đáp, nhìn thẳng vào vô lăng. "Anh đã đưa tôi đi làm việc. Tôi đã làm việc. Tôi không muốn bàn luận về bất cứ chuyện gì xảy ra dưới gầm bàn."

"Vậy sao?" Thiên Vũ nghiêng người về phía cô. Khoảng cách giữa họ lại bị thu hẹp đột ngột. "Cô muốn giả vờ như tay anh không nắm tay cô, như anh không chạm vào chân cô, hay như anh không hôn cô trong kho lạnh? Cô nghĩ cô có thể xóa sạch mọi thứ chỉ bằng cách im lặng sao, An Hạ?"

Ánh mắt anh ta sắc bén và đầy sức mạnh, buộc cô phải đối diện với sự thật.

"Tôi muốn mọi thứ trở lại bình thường," cô thầm thì, gần như là van xin.

"Bình thường đã chết rồi, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy sự chắc chắn tàn nhẫn. "Kể từ đêm đó, không có gì có thể quay lại bình thường được nữa."

Thiên Vũ lùi lại, khởi động xe. Anh ta lái xe ra khỏi bãi đỗ, sự căng thẳng trong xe vẫn tiếp tục dâng cao.

"Vậy thì, anh muốn gì?" An Hạ hỏi, cô cảm thấy mình không còn gì để mất.

"Tôi muốn cô trung thực," anh ta lặp lại. "Và tôi muốn cô làm thêm một công việc khác cho tôi."

"Công việc gì?"

"Cô biết tôi đang sống một mình. Tôi không có nhiều thời gian rảnh. Tôi cần cô làm thêm ngoài giờ, không phải tại cửa hàng."

An Hạ nhíu mày. "Làm gì ạ? Dọn dẹp nhà cửa?"

Thiên Vũ lắc đầu. "Không. Tôi cần một người phụ trách việc sắp xếp lại một số tài liệu cá nhân và hồ sơ gia đình. Nó cần một người cẩn thận, đáng tin cậy, và quan trọng nhất, là người biết giữ bí mật." Anh ta nhấn mạnh từ cuối cùng, một lời nhắc nhở rõ ràng về nụ hôn bị cấm đoán.

"Đó là công việc cá nhân. Tôi không nghĩ mình thích hợp." An Hạ từ chối ngay lập tức. Cô biết, chấp nhận công việc này là đồng ý bước vào không gian riêng tư nhất của anh ta.

"Tôi trả gấp đôi mức lương giờ làm thêm của cô," anh ta nói. "Và cô có thể chọn thời gian. Sau ca làm việc của cô. Hai tiếng mỗi tối. Chỉ là sắp xếp hồ sơ cũ, không có gì nguy hiểm."

"Nhưng..."

"Tôi không nhận câu trả lời không," Thiên Vũ ngắt lời cô. Anh ta nhìn cô một cách dứt khoát. "Đây là mệnh lệnh công việc, nhưng lại là một yêu cầu cá nhân. Cô có thể từ chối, nhưng cô sẽ bị mất cơ hội làm việc với những dữ liệu nhạy cảm của cửa hàng. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Đó là một sự đe dọa. Một lời đề nghị không thể chối từ, buộc cô phải chọn giữa sự nghiệp và sự an toàn cá nhân.

An Hạ im lặng. Cô biết anh ta đã dùng quyền lực để tạo ra một "gần gũi bất đắc dĩ" mới, lần này là trong căn hộ riêng của anh.

"Được rồi," cô thở dài, chấp nhận thất bại. "Tôi sẽ làm."

Thiên Vũ mỉm cười nhẹ, nụ cười chiến thắng. "Tốt. Bắt đầu từ tối mai. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô."

Khi họ về đến cửa hàng, An Hạ bước ra khỏi xe. Cô đi thẳng vào phòng thay đồ.

Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc và mắt hơi cay. Cô đã để mình bị cuốn vào trò chơi của anh ta.

Lúc đó, cô nhận ra có thứ gì đó khác lạ trong tay mình. Cô nhìn xuống. Đó là một chiếc khăn tay màu xám, chất liệu lụa satin mỏng và mềm mại, thoang thoảng mùi gỗ đàn hương. Chiếc khăn không phải của cô. Nó là của Thiên Vũ.

Cô nhớ lại. Khi anh ta nới lỏng cà vạt, có lẽ anh đã vô tình làm rơi nó.

Cô quay lại cửa ra vào, định đưa trả anh. Nhưng Thiên Vũ đã lái xe đi.

An Hạ nắm chặt chiếc khăn trong tay.

Đây là một vật cá nhân, một dấu vết của anh, nằm trong tay cô. Cô có thể trả lại cho anh vào ngày mai, nhưng cô biết, cô sẽ giữ nó. Ít nhất là qua đêm nay. Nó là bằng chứng rằng sự thân mật đó đã thực sự xảy ra, và nó là lý do khiến cô phải bước chân vào căn hộ riêng của anh vào tối mai.

Sự sắp xếp hồ sơ cá nhân của Thiên Vũ là một cái cớ. Cô biết, tối mai, cô sẽ bước vào hang cọp.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×