Hạ Băng đã quen với sự yên lặng nuốt chửng của căn biệt thự này. Nó không phải là sự yên tĩnh thư thái, mà là thứ im lìm nặng nề của một cuộc hôn nhân thiếu hơi ấm. Chồng cô, Hoài Nam, là giám đốc một công ty xây dựng, luôn đi công tác xa, để lại cho cô một chiếc chìa khóa nhà, một thẻ tín dụng, và một khoảng trống mênh mông trên giường.
Đồng hồ điểm bảy giờ tối. Hạ Băng vừa tắm xong, mái tóc màu hạt dẻ còn ẩm ướt rủ xuống xương quai xanh thanh mảnh. Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu xanh ngọc bích, loại vải mềm mại trơn tuột ôm lấy đường cong cơ thể. Khi chỉ có một mình, cô luôn buông thả bản thân một cách thoải mái nhất, không cần phải giữ kẽ hay đeo mặt nạ của một phu nhân đoan trang.
Cô đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ trước cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh như những ngôi sao giả tạo. Sự cô đơn của tuổi ba mươi hai, của một người phụ nữ được coi là "viên mãn" lại thấm đẫm trong từng ngụm rượu.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man.
Hạ Băng nhíu mày. Cô không đợi ai cả. Hoài Nam đã gọi điện báo anh phải kéo dài chuyến công tác thêm ba ngày nữa.
Cô bước xuống nhà, hơi cau mày. Khi nhìn qua màn hình an ninh, tim cô chợt nhảy lên một nhịp hỗn loạn.
Đứng trước cửa không phải là người giao hàng, cũng không phải bảo vệ, mà là một bóng hình cao lớn, trẻ tuổi và quen thuộc một cách nguy hiểm.
Thiên Minh.
Em trai của Hoài Nam.
Hạ Băng mở cửa, sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt đen láy. Thiên Minh đứng đó, cao hơn cô cả một cái đầu, vóc dáng của một vận động viên dù anh ta chỉ là một sinh viên thiết kế vừa ra trường. Anh ta mặc áo phông đen và quần jeans bạc màu, toát lên vẻ nam tính hoang dã và một chút bụi bặm của tuổi trẻ.
"Chị dâu," Thiên Minh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt màu hổ phách của anh ta lại ánh lên một tia nhìn sâu thẳm, gần như trần trụi, quét qua chiếc váy lụa mỏng manh trên người cô.
Hạ Băng lập tức cảm thấy da thịt nóng bừng, như thể chiếc váy ngủ của cô bỗng chốc trở nên trong suốt dưới ánh mắt đó. Cô vô thức kéo cổ áo lụa lên cao thêm một chút.
"Minh? Sao em lại ở đây? Em không báo trước." Giọng cô có chút lắp bắp.
Thiên Minh nhún vai, đẩy vali hành lý vào trong, hành động tự nhiên như thể đây là nhà của anh ta. "À, anh Nam bảo em qua ở nhờ vài hôm. Công ty của em đang sửa chữa đường dây điện, đóng cửa ba ngày. Anh ấy nói chị ở nhà một mình cũng buồn."
"Ở nhờ vài hôm." Ba chữ đó như một tiếng sét đánh ngang tai Hạ Băng. Cô nhìn căn nhà trống vắng, rồi nhìn vóc dáng vạm vỡ của Thiên Minh. Trong vài giây, cô cảm thấy sự cô đơn của mình không còn nữa, thay vào đó là một sự căng thẳng khó tả.
"À... ừm, vào đi. Chị không biết," Hạ Băng lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách. "Anh Nam không gọi cho chị."
"Anh ấy bận quá," Thiên Minh nói, bước vào nhà. Mùi hương của anh ta—một hỗn hợp của gỗ đàn hương, thuốc lá nhẹ và mồ hôi nam tính—lập tức tràn ngập không gian. Nó mạnh mẽ và khác biệt hoàn toàn với mùi nước hoa gỗ mun thanh lịch mà Hoài Nam thường dùng.
Thiên Minh đặt vali xuống, quay lại nhìn Hạ Băng, lúc này ánh mắt anh ta đã trở nên thẳng thắn hơn, không còn nụ cười ngây ngô nữa.
"Chị Băng, chị... mặc cái này ở nhà sao?" Anh ta hỏi, không hề có ý giễu cợt, mà chỉ đơn thuần là một sự quan sát gợi cảm.
Mặt Hạ Băng đỏ bừng. "Ừ, chỉ là váy ngủ thôi. Chị... chị nghĩ chỉ có một mình." Cô cảm thấy mình cần phải bào chữa, một điều mà cô chưa bao giờ phải làm trước mặt chồng mình.
Thiên Minh bước lại gần một bước. Sự gần gũi này khiến không khí ngưng lại. "Nó đẹp lắm, chị dâu. Nhưng... hơi nguy hiểm khi em ở đây."
Câu nói nửa đùa nửa thật đó mang đầy ẩn ý. Nó không chỉ là lời cảnh báo, mà còn là lời khiêu khích đầu tiên. Nguy hiểm cho ai? Cho cô, người phụ nữ đã kết hôn đang cô đơn? Hay cho anh, chàng trai trẻ đang nhìn chị dâu mình bằng ánh mắt đầy khao khát?
Hạ Băng hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô là chị dâu, cô phải giữ chừng mực. "Chị sẽ lên thay đồ. Em cứ tự nhiên. Phòng dành cho khách ở cuối hành lang tầng hai."
Cô quay người bước đi, nhưng bước chân có phần vội vã. Cô cảm nhận được ánh mắt của Thiên Minh vẫn đốt cháy sau lưng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong cơ thể mình đang được anh ta nhìn ngắm, từ gáy, thắt lưng, cho đến đường xẻ gợi cảm của chiếc váy lụa.
Khi cô chạm vào tay vịn cầu thang, Thiên Minh bất ngờ lên tiếng:
"Chị Băng."
Cô dừng lại, không quay đầu.
"Anh Nam bảo em rằng, nếu chị buồn, em có thể... chăm sóc chị." Giọng anh ta trầm ấm, vang vọng trong không gian trống. Từ "chăm sóc" được nhấn mạnh một cách đầy mờ ám.
Hạ Băng gần như đóng băng. Cô biết Hoài Nam là người lạnh nhạt và khô khan, nhưng anh không phải là người thiếu tế nhị. Cô tin rằng Hoài Nam chỉ muốn nói là "Minh có thể giúp đỡ chị các việc lặt vặt."
Nhưng cách Thiên Minh nói ra, với âm điệu trêu chọc và ánh mắt rực lửa cô vừa cảm nhận, lại mang một hàm ý hoàn toàn khác.
Hạ Băng xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Thiên Minh, cố gắng tỏ ra nghiêm nghị.
"Minh, ý anh ấy là việc nhà. Đừng hiểu lầm."
Thiên Minh chỉ cười nhẹ. Nụ cười của một kẻ đã trưởng thành, chứ không còn là cậu bé anh rể cô từng quen. Anh ta tiến lại, rút ngắn khoảng cách lần nữa, đứng cách cô chỉ hai bước chân.
"Em hiểu mà, chị dâu. Em sẽ giúp chị sửa cái vòi nước bị rò rỉ và thay bóng đèn. Nhưng nếu đó là những thứ khác..." Anh ta ngừng lại, ánh mắt dán chặt vào đôi môi Hạ Băng, "thì em cũng sẵn lòng thôi."
Trái tim Hạ Băng đập thình thịch trong lồng ngực. Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, không phải vì sự giận dữ, mà là vì sự kích thích bị đè nén. Cô muốn lùi lại, nhưng cơ thể dường như bị cố định.
Sau đó, Thiên Minh bỗng nhiên cúi xuống, nhặt một chiếc dây buộc tóc lụa màu đen rơi trên thảm ngay dưới chân Hạ Băng. Anh ta đặt nó vào lòng bàn tay cô, ngón tay anh ta lướt nhẹ qua da tay cô chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như điện giật.
"Của chị này. Đừng đánh rơi nó nữa."
Hạ Băng nhìn theo bóng lưng Thiên Minh khi anh ta xách vali lên cầu thang. Bàn tay cô nắm chặt chiếc dây buộc tóc, nơi vừa in hằn hơi ấm và sự mềm mại nguy hiểm từ cái chạm vô tình (hay cố ý) của em rể.
Căn nhà này vẫn trống rỗng. Nhưng không còn yên lặng nữa.
Bây giờ, nó tràn ngập hơi thở của một người đàn ông khác, trẻ tuổi, mạnh mẽ, và đang thách thức mọi ranh giới. Hạ Băng tựa vào lan can, nhắm mắt lại. Chỉ là ba ngày, cô tự nhủ. Ba ngày phải đối mặt với sự cám dỗ này.
Và cô biết, những ngày sắp tới sẽ dài vô tận.