Sau khi Thiên Minh xách vali lên tầng hai, Hạ Băng vội vàng chạy vào phòng ngủ của mình, đóng sập cửa lại. Cô không thay váy lụa, mà chỉ ngồi phịch xuống mép giường, cố gắng điều hòa nhịp thở. Gương mặt cô vẫn còn nóng bừng vì câu nói mờ ám cuối cùng của Thiên Minh.
"Em sẽ giúp chị sửa cái vòi nước... Nhưng nếu đó là những thứ khác, thì em cũng sẵn lòng thôi."
Cái cách anh ta nhấn mạnh từ "sẵn lòng" khiến máu trong huyết quản cô như muốn sôi lên. Nó không chỉ là sự trêu chọc, mà là một sự tán tỉnh táo bạo—một lời mời gọi cấm kỵ.
Phòng ngủ của Hạ Băng nằm ở cuối hành lang phía Đông, đối diện chính là phòng khách dành cho khách mà Thiên Minh đang dọn vào. Vốn dĩ, căn phòng này ít khi được dùng đến, luôn im ắng như một căn buồng bí mật. Giờ đây, sự hiện diện của một người đàn ông trẻ tuổi, với hơi thở nam tính mạnh mẽ, đã làm cả không gian này như bị chiếm đoạt một cách vô hình.
Cô nghe thấy tiếng cộp cộp từ phía bên kia. Anh ta đang mở vali, sắp xếp đồ đạc. Giữa hai căn phòng chỉ là một bức tường thạch cao mỏng, và một cánh cửa gỗ. Cô có thể cảm nhận được anh ta đang ở đó, chỉ cách cô vài bước chân.
Hạ Băng đứng dậy, đi đến tủ quần áo và chọn một chiếc áo phông cotton rộng rãi và chiếc quần lửng thoải mái hơn. Cô cần phải tái thiết lập ranh giới và sự đoan trang của mình trước mặt Thiên Minh.
Sau khi thay đồ xong, cô lại bị cuốn hút bởi âm thanh từ căn phòng đối diện. Đó là tiếng nước chảy. Thiên Minh đang tắm.
Cô biết anh ta đã đi một quãng đường dài, tắm rửa là điều hiển nhiên. Nhưng sự tưởng tượng về hình ảnh cơ thể anh ta dưới vòi sen, với cơ bắp săn chắc và làn da ướt át, bỗng nhiên tràn ngập tâm trí Hạ Băng.
Dừng lại, Hạ Băng. Cô tự nhủ. Anh ta là em rể của mày. Là em trai của chồng mày.
Cô cố gắng lờ đi, đi xuống bếp pha một cốc sữa nóng.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Băng đang ngồi trên ghế sofa xem một chương trình tin tức vô vị. Cánh cửa phòng khách phía trên mở ra.
Thiên Minh bước xuống.
Anh ta chỉ mặc độc một chiếc quần short thể thao màu xám, cạp trễ, để lộ hoàn toàn phần ngực và bụng trần trụi. Mái tóc đen còn ướt sũng, nhỏ giọt xuống vầng trán và bờ vai rộng. Da thịt anh ta mang một màu rám nắng khỏe khoắn, và những đường cơ bụng rắn chắc được phơi bày một cách đầy thách thức. Mùi sữa tắm bạc hà thoang thoảng theo anh ta xuống tận cầu thang, mạnh mẽ và tươi mới.
Hạ Băng gần như nghẹt thở.
Ở nhà với Hoài Nam, cô hiếm khi thấy anh cởi trần. Chồng cô luôn giữ sự kín đáo, thậm chí là giữ khoảng cách. Còn Thiên Minh, anh ta thoải mái một cách táo bạo, như thể anh ta biết rõ sức hấp dẫn của mình và không ngại trưng bày nó.
Ánh mắt Hạ Băng bị cuốn hút vào cơ thể anh ta. Xương quai xanh rõ nét, cơ ngực nở nang, và những múi cơ bụng như được điêu khắc, căng đầy sức sống của tuổi hai mươi. Hoài Nam hơn Thiên Minh gần mười tuổi, và sự khác biệt về năng lượng và sự hấp dẫn thể xác là quá rõ ràng.
Thiên Minh nhìn thấy Hạ Băng đang ngồi dưới phòng khách. Anh ta mỉm cười, nụ cười chế nhạo và chiến thắng. Anh ta biết rõ cô đang nhìn gì.
"Em xin lỗi, chị dâu. Em không ngờ chị còn ngồi đây." Giọng anh ta hơi khàn khàn. "Em quen ở nhà một mình rồi."
"Không... không sao." Hạ Băng lắp bắp. Cô vội vã chuyển hướng tầm mắt, cố gắng nhìn vào màn hình TV, nhưng hình ảnh Thiên Minh vẫn in đậm trong tâm trí cô.
"Em đói rồi. Chị Băng ăn gì chưa?" Thiên Minh tiến lại gần khu bếp mở.
Sự gần gũi với cơ thể trần trụi của anh ta làm Hạ Băng càng thêm bối rối. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà rõ hơn, xen lẫn mùi da thịt đàn ông sạch sẽ và hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh ta.
"Chị... chị ăn rồi. Em cứ tự nhiên. Trong tủ lạnh có mì gói và trứng."
Thiên Minh mở tủ lạnh, ánh đèn từ tủ chiếu thẳng vào lưng anh ta, làm nổi bật đường cơ lưng hình chữ V mạnh mẽ.
Trong lúc Thiên Minh đang nấu mì, Hạ Băng cố gắng tập trung xem TV. Nhưng rồi, chiếc điều khiển TV bỗng rơi xuống gầm ghế sofa.
"Chết tiệt," Hạ Băng lẩm bẩm, cúi người xuống để tìm.
Ngay khoảnh khắc cô cúi người sâu, mông cô cong lên trong chiếc quần lửng, Thiên Minh đứng ngay sau lưng cô, cách cô chỉ một bước chân. Anh ta đang đổ nước sôi vào cốc mì.
Anh ta dừng lại.
Hạ Băng có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của anh ta áp sát sau lưng. Cô cảm thấy căng thẳng tột độ. Đây là một tư thế dễ bị tổn thương, và cô hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt anh ta.
Sau vài giây, Hạ Băng tìm thấy điều khiển. Cô chuẩn bị đứng thẳng dậy.
"Để em."
Giọng Thiên Minh vang lên trầm thấp ngay bên tai cô. Sau đó, anh ta cúi sát xuống cô, tay anh ta vươn ra chạm vào thành ghế. Toàn bộ cơ thể anh ta áp sát vào lưng cô.
Hạ Băng cảm thấy ngực trần của anh ta gần như chạm vào lưng áo cô, và hơi thở nóng ấm phả vào gáy cô. Nhưng điều khiến cô sốc nhất là cô cảm nhận được sự cứng rắn và nóng bỏng của cơ thể anh ta, cụ thể là phần hạ thân đang áp sát vào cô qua lớp vải quần short mỏng manh.
Đây không phải là một va chạm vô tình. Anh ta đã cố ý giữ tư thế này lâu hơn mức cần thiết.
Hạ Băng lập tức đứng thẳng dậy, quay người lại, đối mặt với Thiên Minh. Mặt cô tái mét vì ngượng ngùng và sự kích thích bí mật đang trỗi dậy.
Thiên Minh cũng đứng thẳng, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, như thể không có chuyện gì xảy ra. Mì trong cốc vẫn đang bốc khói.
"Chị Băng không sao chứ? Em chỉ muốn giúp chị đứng dậy thôi."
"Cảm ơn." Hạ Băng cố gắng giữ giọng nói bình thường, nhưng nó vẫn hơi run rẩy. "Chị... tự đứng được."
Anh ta chỉ mỉm cười. "Em xin lỗi, có vẻ... không gian hơi chật."
Sự trêu chọc trong ánh mắt đó đã biến thành một sự khiêu khích công khai. Hạ Băng biết anh ta đang ám chỉ gì. Anh ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm.
Cô vội vàng bỏ lên tầng, gần như chạy. Khi cô về đến phòng mình, cô khóa trái cửa lại. Cô tựa lưng vào cửa, thở dốc.
Cô chạm vào phần lưng, nơi vừa cảm nhận được sự cứng rắn và sức sống của em rể. Mặc dù cô cảm thấy tội lỗi và sợ hãi, nhưng đồng thời, một cảm giác hưng phấn và khao khát bị đè nén cũng đang bùng lên mạnh mẽ.
Căn nhà này không còn là nơi trú ẩn an toàn của sự cô đơn nữa.
Nó đã trở thành một cái bẫy gợi tình, và Thiên Minh, người em rể trẻ tuổi, là kẻ săn mồi không mời mà đến.
Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt chiếu vào. Cô biết, ba ngày sắp tới sẽ không phải là ba ngày yên bình, mà là ba ngày đầy cám dỗ và sa ngã.