em rể qua ở nhờ và cái kết !

Chương 8: Cú Trượt Chân Dưới Ánh Đèn Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Băng đứng ở ban công, lạnh lẽo và run rẩy, dù men rượu vẫn còn vương vấn. Lời nói của Thiên Minh—"Cánh cửa phòng em không khóa"—như một lời nguyền, một lời mời gọi tội lỗi không thể cưỡng lại.

Cô nhìn vào trong nhà. Cầu thang lên tầng hai tối om, chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ từ hành lang hắt xuống. Ánh sáng đó dẫn đến căn phòng của Thiên Minh, căn phòng cấm.

Cô phải đi ngủ. Cô phải khóa cửa, uống thuốc an thần và quên đi tất cả. Cô là Hạ Băng, phu nhân của Hoài Nam, không phải một người phụ nữ khát khao và liều lĩnh.

Nhưng cơ thể cô lại phản bội tâm trí. Cô cảm thấy cơ bụng nóng ran, nơi vừa cảm nhận được sự cứng rắn của Thiên Minh tối qua. Cô chạm vào môi mình, nơi cô tưởng tượng anh ta sẽ hôn.

Sự cô đơn đã chiến thắng sự đoan trang.

Cô bước vào trong. Bước chân cô không còn vội vã, mà chậm rãi, nặng nề, như thể cô đang đi vào một vũng lầy nguy hiểm.

Khi cô lên đến tầng hai, mọi âm thanh đều dừng lại. Căn nhà im lặng hoàn toàn.

Phòng cô ở cuối hành lang phía Đông. Phòng Thiên Minh ở đối diện.

Hạ Băng đi qua cửa phòng mình, nhưng cô không dừng lại. Cô như bị một lực hấp dẫn vô hình kéo về phía cánh cửa gỗ sồi đối diện.

Cô đứng trước cánh cửa phòng Thiên Minh. Nó hờ hững đóng, không khóa. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ, cô sẽ bước vào thiên đường cấm.

Cô đưa tay lên, ngón tay run rẩy chạm vào bề mặt gỗ lạnh lẽo. Cô nghe thấy tiếng Thiên Minh ho nhẹ từ bên trong. Anh ta đang chờ cô.

Cảm giác tội lỗi và sự liều lĩnh giằng xé cô. Cô biết, nếu cô bước vào, cô sẽ không thể quay lại được nữa.

Chỉ một phút thôi. Tôi chỉ muốn nói với em ấy rằng tôi không thể. Cô tự nhủ. Một lời biện hộ yếu ớt cho hành động không thể tha thứ của mình.

Hạ Băng hít một hơi thật sâu, đẩy cánh cửa ra.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ cột đèn đường hắt vào, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Thiên Minh nằm trên giường, nhưng anh ta đã thức. Anh ta mặc chiếc quần short ngủ, để lộ bờ vai trần và cơ ngực săn chắc trong bóng tối.

Anh ta ngồi bật dậy khi thấy cô bước vào.

"Chị dâu," anh ta thì thầm, giọng anh ta chứa đầy sự mong chờ và chiến thắng.

Hạ Băng không nói được lời nào. Cô đứng đó, như một con nai bị mắc bẫy, hoàn toàn bị hấp dẫn bởi cảnh tượng trước mắt. Cô đã thấy anh ta cởi trần, nhưng trong bóng tối và trên giường ngủ của anh ta, sự gợi cảm đó được nhân lên gấp bội.

"Em tưởng chị không đến," Thiên Minh nói, xuống khỏi giường.

Anh ta tiến lại gần cô. Mỗi bước chân của anh ta đều mang theo một áp lực khủng khiếp.

"Tôi... tôi muốn nói với em rằng," Hạ Băng cố gắng lên tiếng, nhưng giọng cô lại khàn đi. "Chúng ta không thể. Tôi là chị dâu của em. Em là..."

Thiên Minh không để cô nói hết. Khi anh ta chỉ còn cách cô một bước chân, anh ta đưa tay ra, nâng cằm cô lên một cách dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu.

"Đừng nói nữa, chị dâu. Em không muốn nghe. Mọi lời nói của chị đều là dối trá. Ánh mắt chị đang nói điều ngược lại."

Thiên Minh cúi người xuống. Hạ Băng nhắm mắt lại.

Nụ hôn đầu tiên bùng nổ trong bóng tối.

Nó không phải là nụ hôn dịu dàng hay lãng mạn. Đó là một nụ hôn mãnh liệt, tham lam, và tuyệt vọng, chứa đầy khao khát bị đè nén của cả hai người.

Thiên Minh ấn môi anh ta vào môi cô, tay anh ta giữ lấy gáy cô, siết nhẹ để cô không thể né tránh. Mùi rượu vang còn vương trên môi cô hòa quyện với hơi thở nóng bỏng của anh ta.

Hạ Băng ban đầu phản kháng một cách yếu ớt. Cô cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức mạnh và sự mềm dẻo của Thiên Minh khiến cô bất lực. Sau vài giây đấu tranh, cô đầu hàng hoàn toàn.

Cô mở miệng, chấp nhận sự xâm chiếm của anh ta.

Lưỡi của Thiên Minh tìm kiếm và quấn lấy lưỡi cô một cách hoang dã, như muốn nuốt chửng cô. Hạ Băng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cơ thể cô như bị hòa tan trong sự nóng bỏng này.

Bàn tay Thiên Minh từ gáy cô trượt xuống vai, rồi ôm chặt lấy eo cô, kéo cô áp sát vào cơ thể trần trụi của anh ta.

Hạ Băng có thể cảm nhận được da thịt săn chắc của anh ta dưới lớp áo ngủ cotton mỏng manh của mình. Cô cảm nhận được sự cứng rắn và sức sống đầy quyến rũ của một người đàn ông trẻ tuổi.

Trong cơn say tình cấm kỵ, Hạ Băng cũng đáp lại một cách dữ dội. Bàn tay cô quàng qua cổ anh ta, níu chặt vào tóc anh ta, như thể cô đang chìm xuống và Thiên Minh là sợi dây cứu sinh cuối cùng.

Sự sa ngã đã hoàn tất. Nụ hôn cấm kỵ này là lời thú nhận tội lỗi của cả hai.

Thiên Minh dứt nụ hôn ra, nhưng vẫn giữ gương mặt anh ta áp sát vào trán cô. Cả hai đều thở dốc. Hơi thở của họ nóng hổi, vang vọng trong căn phòng tối.

"Chị Băng," Thiên Minh thều thào, giọng anh ta khàn đặc vì dục vọng. "Cuối cùng... chị cũng là của em."

Anh ta không đợi cô trả lời. Bàn tay anh ta trượt xuống hông cô, vuốt ve đường cong của cô một cách chậm rãi, đầy sở hữu.

Sau đó, Thiên Minh bế bổng Hạ Băng lên, bế kiểu công chúa, và đưa cô về phía giường.

Hạ Băng tựa đầu vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim cuồng loạn của anh ta. Cô không còn kháng cự nữa. Cô đã trượt chân, và bây giờ cô muốn rơi tự do vào vòng tay cấm kỵ này.

Thiên Minh đặt cô xuống giường, áp người xuống theo. Nụ hôn thứ hai mãnh liệt và dâm dục hơn nụ hôn trước, không còn bất kỳ sự kiềm chế nào.

Hạ Băng nắm chặt lấy vai anh ta, móng tay cô cào nhẹ vào da thịt trần trụi, như một hành động đánh dấu sự sa ngã đầu tiên của mình.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt lặn xuống. Bên trong căn phòng tối, ngọn lửa cấm kỵ đã được thắp lên, và không gì có thể dập tắt nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×