em rể qua ở nhờ và cái kết !

Chương 7: Lời Nói Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đã là đêm thứ ba kể từ khi Thiên Minh ở nhờ. Sự căng thẳng đã lên đến mức không thể chịu đựng được. Hạ Băng biết mình cần phải chấm dứt tình trạng này, hoặc là đẩy Thiên Minh đi, hoặc là... đầu hàng trước cám dỗ.

Mười giờ đêm, cơn mưa rào đã tạnh, để lại không khí ẩm ướt, dễ chịu. Hạ Băng không vào phòng ngủ. Cô xuống bếp, mở tủ rượu lạnh, lấy ra một chai rượu vang đỏ đắt tiền mà Hoài Nam thường để dành cho những dịp quan trọng. Tối nay, cô không cần lý do gì cả. Cô chỉ cần men say để xoa dịu sự dày vò trong lòng.

Cô ra ban công tầng hai, nơi có bộ bàn ghế mây ấm cúng. Ngồi đó, dưới ánh trăng mờ nhạt và những đốm đèn vàng dịu nhẹ, cô rót rượu ra ly, nhấp từng ngụm chậm rãi. Cô nhìn ra vườn, nơi bóng tối che khuất mọi thứ, tạo ra một cảm giác riêng tư và an toàn giả tạo.

"Chị dâu thật biết hưởng thụ."

Giọng Thiên Minh vang lên. Anh ta đứng ngay phía sau cô, tự lúc nào. Anh ta mặc áo phông và quần short, tóc còn hơi ẩm. Anh ta không cần phải cố ý khoe khoang cơ thể nữa; sự hấp dẫn đã tự động tỏa ra từ anh ta.

Hạ Băng không giật mình nữa. Cô đã quen với sự đột ngột và sự hiện diện không thể bỏ qua của anh ta.

"Em chưa ngủ à?" Hạ Băng hỏi, giọng cô đã ngà ngà men rượu.

"Em không ngủ được. Dường như căn nhà này đang thiếu thứ gì đó khiến mọi người khó ngủ," Thiên Minh đáp, bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào ly rượu của cô.

Hạ Băng rót thêm một ly, đưa cho anh ta. "Thiếu cái gì? Thiếu anh Nam à?"

Thiên Minh nhận ly rượu, ngón tay anh ta vô tình chạm vào ngón tay cô. Anh ta lắc nhẹ ly rượu, nhìn màu đỏ thẫm của chất lỏng.

"Anh Nam là một người đàn ông tuyệt vời, nhưng anh ấy không ở đây. Thứ thiếu ở đây là... hơi ấm." Thiên Minh ngước mắt lên, ánh mắt anh ta xuyên thấu, dán chặt vào Hạ Băng.

Hạ Băng uống một ngụm lớn, cố gắng phớt lờ câu nói đó. "Em nói chuyện triết lý quá. Uống đi."

Họ im lặng một lúc. Chỉ có tiếng gió thổi và tiếng dế kêu. Hạ Băng cảm thấy hơi men bắt đầu lan tỏa, làm tan đi sự đề phòng cuối cùng.

"Chị dâu," Thiên Minh đột ngột lên tiếng, "chị có bao giờ cảm thấy... cô đơn không?"

Câu hỏi này là một cú đánh mạnh vào điểm yếu của Hạ Băng. Cô nhìn ra ngoài, nơi ánh đèn đường xa xăm.

"Ai mà không cô đơn?" Cô nói, cố gắng tỏ ra thờ ơ.

"Không. Sự cô đơn của chị không giống những người khác. Chị có một người chồng giàu có, một ngôi nhà lớn. Nhưng ánh mắt chị trống rỗng. Giống như... chị đang đói."

Hạ Băng đặt mạnh ly rượu xuống bàn. "Minh! Em đừng suy diễn nữa. Em là em rể, em không có quyền nói về cuộc sống hôn nhân của chị!"

"Em biết, em không có quyền. Nhưng em có đôi mắt." Thiên Minh nhấp một ngụm rượu. "Và em thấy, cái váy lụa mỏng manh chị mặc hôm đầu tiên, sự bối rối của chị trong bếp, hay sự run rẩy khi em chạm vào tay chị tối qua... Đó không phải là sự phản kháng. Đó là sự khao khát."

Anh ta đã nói thẳng ra những điều cấm kỵ nhất, những suy nghĩ mà Hạ Băng đã cố chôn vùi. Men rượu làm cô trở nên liều lĩnh và thành thật hơn.

"Phải. Tôi cô đơn!" Hạ Băng đột ngột thốt lên. Nước mắt bắt đầu lưng tròng, nhưng cô cố gắng kiềm chế. "Tôi kết hôn, nhưng tôi lại sống như một góa phụ. Chồng tôi yêu công việc hơn tôi. Hôn nhân của tôi chỉ là những quy tắc và những bữa tối lạnh lẽo."

Thiên Minh không nói gì, chỉ lắng nghe. Sự im lặng của anh ta lại càng khuyến khích cô nói tiếp.

"Tôi... tôi cần được chạm vào. Tôi cần được cảm nhận là một người phụ nữ. Nhưng anh Nam thì không bao giờ..." Cô nghẹn lại.

"Em có thể cho chị điều đó," Thiên Minh nói, giọng anh ta trầm và đầy sự sở hữu. Anh ta đặt ly rượu xuống, bàn tay anh ta từ từ trượt trên mặt bàn, tiến về phía cô.

"Em sẽ cho chị sự nóng bỏng, sự hoang dã, và sự sống động mà anh ấy không thể cho chị. Em còn trẻ, em biết chị muốn gì. Em đã nhìn thấy nó trong mắt chị từ cái đêm chị mặc chiếc váy lụa đó."

Hạ Băng lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống má. Cô muốn phản kháng, nhưng sự thật đó lại quá ngọt ngào và hấp dẫn.

"Không được. Đó là tội lỗi."

"Tội lỗi?" Thiên Minh nhếch mép, tay anh ta cuối cùng cũng chạm vào tay cô, lần này không phải là nắm, mà là một cú vuốt nhẹ đầy gợi cảm trên mu bàn tay cô. "Em có thể làm chị quên đi sự tội lỗi đó. Chỉ cần một đêm, chị sẽ biết, sự cấm kỵ mới là thứ kích thích nhất."

Thiên Minh đột ngột đứng dậy, đi vòng qua bàn, và đứng ngay bên cạnh Hạ Băng. Anh ta đặt tay lên lưng ghế của cô, áp sát vào cô.

"Chị Băng," anh ta thì thầm, cúi sát tai cô. "Hãy thừa nhận đi. Chị muốn em. Chị muốn cái đêm đầu tiên em đến ở nhờ đã phải xảy ra từ lâu rồi."

Hạ Băng ngửa cổ lên, nhìn anh ta. Hơi thở cô dồn dập. Men rượu đã làm tan chảy mọi rào cản. Cô nhìn vào đôi mắt anh ta, đôi mắt của một kẻ săn mồi biết rõ mình muốn gì.

Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt anh ta, ngón tay cô lướt trên đường quai hàm rắn chắc.

"Em... em quá nguy hiểm," cô thều thào.

Thiên Minh mỉm cười, một nụ cười chiến thắng và quyến rũ tột độ. Anh ta nghiêng đầu, để cô chạm vào anh ta một cách trần trụi.

"Nguy hiểm mới vui, chị dâu. Tội lỗi mới kích thích."

Anh ta đưa bàn tay to lớn của mình lên, nắm lấy tay cô đang chạm vào mặt anh ta. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng áp bàn tay cô vào bờ vai trần của mình.

"Em đi tắm đây. Tắm xong, em sẽ chờ chị. Chị biết phòng em ở đâu rồi đấy. Cánh cửa phòng em... không khóa."

Thiên Minh buông tay cô ra, quay lưng đi thẳng vào nhà, để lại Hạ Băng ngồi đó, với hơi ấm của anh ta vẫn còn vương trên tay.

Cô nhìn chai rượu đã vơi đi một nửa, và chiếc ly của mình đã cạn. Cô chạm vào nơi anh ta vừa nắm tay mình, cảm giác cháy bỏng và khao khát đã đạt đến đỉnh điểm.

Căn phòng bên cạnh đang chờ cô. Cánh cửa không khóa. Và Hạ Băng biết, cô không thể nào ngủ yên đêm nay được nữa. Lời nói thẳng thắn của Thiên Minh đã dỡ bỏ mọi rào cản.

Cô đứng dậy, bước chân cô loạng choạng, không phải vì say, mà vì sự sa ngã sắp xảy ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×