Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn lười biếng bò dọc theo bức tường trắng, nhuộm một màu uể oải lên căn phòng khách chung của ngôi nhà. Mùa hè đã đến, mang theo cái nóng ẩm ướt đặc trưng của miền nhiệt đới, và mang theo cả sự thay đổi.
Thanh Vân (25 tuổi), chị cả của ngôi nhà, khẽ thở dài. Cô đang ngồi trên sofa, cố gắng tập trung vào bản kế hoạch tài chính cho quý tiếp theo, nhưng chiếc laptop cứ nóng ran lên, và cảm giác bồn chồn trong lòng cô cũng không kém phần khó chịu.
Nó bắt đầu từ hai tuần trước, khi Minh Khang – em trai cô, hay đúng hơn là em họ xa được gia đình cô nhận nuôi từ bé – trở về sau hai năm du học. Hai năm là một quãng thời gian đủ dài để cậu bé 18 tuổi ngày nào biến mất hoàn toàn.
Thay vào đó là một người đàn ông.
Minh Khang giờ đây đã 20 tuổi. Chiều cao của cậu đã vượt qua Thanh Vân gần hai cái đầu, bờ vai rộng và vòm ngực đã lộ rõ đường nét cứng cáp của tuổi trưởng thành, không còn là khung xương mảnh khảnh cô vẫn ôm ấp dỗ dành ngày xưa. Mái tóc đen cắt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh hơn, và điều khiến Thanh Vân bối rối nhất chính là ánh mắt.
Ánh mắt của Khang không còn sự ngây thơ, ngưỡng mộ đơn thuần của đứa em trai nhìn chị gái nữa. Nó sâu, đôi khi âm thầm và nóng bỏng, khiến cô cảm thấy như bị theo dõi, thậm chí là bị đánh giá một cách kỳ lạ.
“Chị Vân.”
Giọng nói trầm thấp, đầy nam tính của Khang vang lên từ sau lưng, khiến Thanh Vân giật mình đánh rơi cây bút. Cô vội quay lại. Khang đang đứng ở cửa bếp, tay cầm ly nước lạnh, áo thun màu than hơi bó sát làm nổi rõ những múi cơ săn chắc mà cô chưa từng để ý.
“Ồ, Khang à. Sao em còn chưa đi ngủ?” Thanh Vân cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng giọng cô lại hơi cao hơn bình thường.
Khang tiến đến, bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cậu đặt ly nước xuống bàn, rồi cúi người nhặt cây bút chì của cô lên. Khoảnh khắc ấy, căn phòng khách như thu hẹp lại. Hương nước hoa nam tính, mát lạnh nhưng có chút khêu gợi, quẩn quanh chóp mũi cô.
Minh Khang đưa cây bút cho cô, tay cậu vô tình (hay cố ý?) chạm vào mu bàn tay Thanh Vân. Một cảm giác nóng rực lan nhanh qua da thịt, khiến cô rụt tay lại như bị điện giật.
“Em đang xem phim tài liệu ở phòng. Chị làm việc khuya vậy. Cẩn thận sức khỏe.” Khang nói, nhưng ánh mắt cậu không hề nhìn thẳng vào mắt cô. Thay vào đó, nó lướt xuống cổ áo sơ mi mỏng của Thanh Vân, dừng lại một chút ở đường xương quai xanh mềm mại.
Thanh Vân cảm thấy má nóng bừng, như thể cậu vừa nhìn thấu tất cả những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
“Chị... chị sắp xong rồi,” cô lắp bắp. “Em, em đi ngủ trước đi.”
Minh Khang không rời đi ngay. Cậu đứng đó, cơ thể cao lớn gần như che khuất ánh đèn từ phía sau. Căn phòng dường như chìm vào một khoảng tối chật hẹp, nơi chỉ có hơi thở của hai người.
“Chị Vân,” cậu lại gọi, giọng nói mang theo một âm hưởng khác lạ, như đang nghị luận hơn là hỏi han. “Tại sao chị luôn cố gắng tạo ra khoảng cách lớn như vậy?”
Thanh Vân nhíu mày. “Khoảng cách gì cơ? Chị vẫn là chị của em mà.”
“Không phải khoảng cách tuổi tác,” Khang tiến thêm một bước, khiến Thanh Vân phải nép sâu hơn vào lưng ghế sofa. “Mà là khoảng cách tâm lý. Chị đối xử với em như một đứa trẻ, trong khi chị đối xử với gã đồng nghiệp kia... lịch sự và gần gũi hơn nhiều.”
Sự ghen tuông, mỏng manh và vô lý, đột ngột lộ ra trong lời nói của Khang. Thanh Vân cảm thấy khó chịu.
“Em nói linh tinh gì vậy? Đồng nghiệp là đồng nghiệp, em là em trai chị. Em muốn chị phải đối xử với em như thế nào nữa?”
Minh Khang đột ngột cúi thấp đầu, ghé sát tai cô. Thanh Vân có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm, nam tính phả vào vành tai. Cô run rẩy, cả cơ thể căng cứng.
“Em muốn chị nhìn em như một người đàn ông. Một người có thể... chăm sóc chị. Hoặc tệ hơn là...” Khang ngừng lại, giọng cậu khẽ khàng nhưng đầy uy hiếp.
“...Hoặc tệ hơn là gì?” Thanh Vân thì thầm, cổ họng khô khốc.
Minh Khang ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu như tia lửa cháy rực trong bóng tối.
“Hoặc tệ hơn là một người đàn ông có thể khiến chị không còn tỉnh táo trước những quy tắc chị tự đặt ra.”
Nói rồi, cậu lùi lại, khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh ban đầu, như thể lời nói vừa rồi chỉ là một câu đùa nhạt nhẽo của tuổi trẻ.
“Nước đá tan hết rồi. Chị uống đi cho mát,” Khang nói, chỉ vào ly nước trên bàn.
Minh Khang quay lưng bước đi, bóng lưng cao lớn biến mất sau cánh cửa.
Thanh Vân ngồi lại trên sofa, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Cô nhìn chằm chằm vào ly nước lạnh. Nước đã tan, nhưng trái tim cô thì như đang bốc cháy.
"Em trai thả chị ra..." Lời thầm thì ấy dâng lên trong lòng cô, không phải là câu nói cô muốn cậu nói, mà là lời cầu xin cô muốn gửi đến chính bản thân mình. Cô biết, đêm nay, ranh giới giữa tình thân và ham muốn đã bị cậu bé em trai cô phá vỡ hoàn toàn.