Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhà dường như đặc quánh và ngột ngạt. Thanh Vân tránh mặt Minh Khang một cách khéo léo. Cô cố tình ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ, lấy cớ công ty có cuộc họp đột xuất. Nhưng cô biết, mình không thể trốn mãi. Cả hai sẽ phải sống chung dưới một mái nhà này.
Đến tối, một sự cố nhỏ đã xảy ra, tạo ra bối cảnh hoàn hảo cho sự căng thẳng leo thang.
Khoảng tám giờ tối, khi Thanh Vân đang vật lộn với chiếc máy tính xách tay cũ kĩ của mình, màn hình đột nhiên tối đen.
“Tuyệt vời,” cô lẩm bẩm, gõ gõ vào thân máy vô ích. Bản kế hoạch tài chính đã bị trì hoãn cả ngày, và bây giờ cô thực sự cần nó.
Minh Khang, đang ngồi đọc sách ở phòng khách, nghe tiếng thở dài của cô, bước vào phòng làm việc.
“Máy tính có vấn đề à, Chị Vân?” Giọng cậu điềm tĩnh, khác hẳn sự nóng nảy đêm qua.
Thanh Vân quay lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Chị nghĩ nó hỏng rồi. Có lẽ ổ cứng...”
Khang đến gần. Cậu không hỏi han mà trực tiếp kéo một chiếc ghế xoay lại gần bàn làm việc của cô. Thanh Vân cảm thấy khó thở. Phòng làm việc này vốn đã nhỏ, giờ lại có thêm sự hiện diện cao lớn và mạnh mẽ của Khang, khiến mọi thứ trở nên chật chội đến nghẹt thở.
Minh Khang ngồi xuống, quay lưng về phía cô. “Để em xem. Hai năm trước em từng học một khóa sửa chữa cơ bản, có thể giúp được.”
Cậu bắt đầu tháo những con ốc nhỏ ở mặt sau máy tính. Thanh Vân ngồi bên cạnh, cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng chiếc bàn làm việc vốn chỉ đủ cho một người, khiến cánh tay cô và Khang liên tục va chạm vào nhau một cách không tránh khỏi.
“Chị giữ giúp em cái này,” Khang nói, đưa cho cô một thanh RAM nhỏ.
Khi Thanh Vân nhận lấy, ngón tay ấm nóng của Khang lướt qua lòng bàn tay cô. Đó chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng nó lại mang theo một xúc cảm mãnh liệt không phù hợp với mối quan hệ chị em. Thanh Vân cảm thấy như bị bỏng nhẹ, phải nắm chặt thanh kim loại trong tay để kiềm chế sự run rẩy.
Trong bóng tối mờ ảo của căn phòng (chỉ có đèn bàn tập trung vào máy tính), Thanh Vân có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong rắn chắc của cánh tay Khang, những đường gân nổi nhẹ khi cậu tập trung xoay vặn con ốc nhỏ. Cậu cúi đầu, mái tóc đen hơi rối, để lộ gáy trắng ngần.
Bỗng nhiên, Khang nghiêng người về phía trước, gần như áp sát vào Thanh Vân.
“Chị làm ơn giữ chặt nắp lưng này. Em cần một chút ánh sáng.”
Thanh Vân theo phản xạ đưa tay lên giữ chiếc nắp. Tư thế này khiến cô nghiêng hẳn người về phía Khang, ngực cô gần như chạm vào vai cậu. Cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng và mồ hôi nam tính nhàn nhạt trên người cậu, một mùi hương gây nghiện và nguy hiểm.
Khoảng cách giữa họ lúc này chỉ còn là một hơi thở.
Khang không di chuyển. Cậu vẫn chăm chú vào chiếc máy tính, nhưng Thanh Vân biết, hơi thở của cậu đã trở nên nặng nề hơn.
“Xong rồi,” Khang thì thầm, giọng cậu khàn đi một chút. “Ổ cứng bị lỏng dây cáp thôi.”
Cậu buông máy tính ra, và Thanh Vân vội vàng lùi lại. Khuôn mặt cô lúc này chắc chắn đã đỏ bừng.
“Cảm ơn em,” cô nói nhanh, cố gắng né tránh ánh mắt Khang.
Khang xoay người lại. Thay vì ngồi thẳng, cậu lại đặt khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo một sự trêu chọc tinh quái và chiếm hữu rõ rệt.
“Chị Vân,” cậu gọi. “Sao tim chị đập nhanh thế? Em chỉ sửa máy tính thôi mà.”
Lời nói ấy như một cú đánh thẳng vào sự tự chủ của Thanh Vân. Cô biết, Khang đang thưởng thức sự bối rối và kích động của cô.
“Em... Em tưởng tượng quá rồi. Chị nóng thôi,” cô đáp trả một cách yếu ớt, cầm lấy ly nước lạnh để làm dịu cơn nóng.
Khang cười khẽ. Đó là một nụ cười chững chạc và đầy quyến rũ, không phải nụ cười hồn nhiên của cậu em trai cô quen biết.
“Thật sao? Hay là do chị nhận ra rồi? Nhận ra rằng sự khác biệt giữa em và những người đàn ông khác, không chỉ nằm ở danh xưng ‘em trai’?”
Cậu dựa người về phía trước một lần nữa. Lần này, không phải là vô tình. Tay cậu vươn ra, vuốt nhẹ một lọn tóc mai đang bết mồ hôi dính vào thái dương cô.
“Chị đã lớn, em cũng đã lớn. Ranh giới ấy... rất mỏng manh,” Khang thì thầm, ngón tay cậu lướt nhẹ từ thái dương xuống xương hàm cô. “Tối qua chị bảo em thả chị ra, nhưng thực ra, chị đang sợ bản thân mình không thể tự ‘thả’ mình ra khỏi những cảm xúc này, đúng không?”
Cái chạm, cùng với lời nói đánh thẳng vào tâm lý của cô, khiến Thanh Vân run rẩy toàn thân. Cô phải dùng hết sức lực để không gục ngã vào vòng tay cậu.
Cô đẩy nhẹ tay Khang ra, bằng một sức mạnh cuối cùng còn sót lại của lí trí.
“Minh Khang, em dừng lại đi. Đây là ranh giới,” cô nói, giọng khàn đặc.
Khang nhìn cô, không hề tỏ ra tức giận, chỉ có sự thất vọng và cứng đầu.
“Ranh giới do chị tự vẽ ra thôi,” cậu đáp, nhưng lần này Khang đã đứng dậy, trả lại không gian cho căn phòng.
Cậu bước ra khỏi phòng làm việc mà không nói thêm lời nào. Thanh Vân đổ sụp xuống ghế, cảm thấy kiệt sức. Tay cô vẫn còn cảm giác bỏng rát từ những cái chạm vô tình và cố ý của Khang. Cô nhìn vào chiếc máy tính đã được sửa chữa, nhưng trong đầu cô, chỉ còn văng vẳng câu nói của cậu: “Hay là do chị nhận ra rồi?”
Cô biết, cô đang không chỉ chiến đấu với ham muốn của Minh Khang, mà còn với sự thừa nhận của chính mình.