em trai thả chị ra

Chương 10: Khoảnh Khắc Lệch Lạc


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nụ hôn đầy áp đặt và giận dữ ở cuối Chương 9 đã phá tan bức tường kiên cố cuối cùng của Thanh Vân. Cô không còn đủ sức để chống cự. Cơ thể cô rã rời, đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại sự hưng phấn và tội lỗi dâng trào.

Minh Khang nhìn thấy sự đầu hàng trong ánh mắt mờ mịt của cô. Sự giận dữ trong cậu tan đi, thay thế bằng một làn sóng cuồng nhiệt và săn đón mãnh liệt hơn.

Cậu buông lỏng vòng tay siết chặt, nhưng vẫn giữ cơ thể cô áp sát vào bàn bếp. Lần này, Khang không còn hôn cô vội vã nữa. Cậu áp môi mình lên môi cô, bắt đầu một nụ hôn sâu thẳm và mềm mại hơn, như thể đang thưởng thức chiến thắng của mình.

Thanh Vân lịm đi trong nụ hôn đó. Cô nhận ra, đây không phải là nụ hôn của một đứa em trai, mà là nụ hôn của một người đàn ông đã khao khát cô từ rất lâu. Cô vô thức đáp trả, vòng tay cô quàng qua cổ Khang, kéo cậu lại gần hơn. Hành động đó như một lời đồng ý không thể chối cãi.

Khang rên khẽ vào nụ hôn, cảm nhận được sự phản hồi từ cô. Bàn tay cậu bắt đầu lướt dọc sống lưng cô, rồi luồn vào trong áo, vuốt ve vùng da thịt mềm mại ở eo cô.

“Chị Vân... em biết mà,” Khang thì thầm giữa hai nụ hôn, giọng cậu nóng bỏng và đầy khát vọng. “Chị cũng muốn em, đúng không?”

Thanh Vân không thể trả lời. Cô chỉ có thể lắc đầu trong sự giằng xé giữa lí trí và bản năng.

Minh Khang biết, đã quá muộn để dừng lại. Cậu bế bổng cô lên, không khó khăn gì. Chiếc váy ngủ mỏng cô đang mặc bị kéo cao lên trên đùi. Thanh Vân theo phản xạ quàng chân qua hông Khang để giữ thăng bằng. Tư thế này khiến hai cơ thể họ áp sát vào nhau một cách hoàn hảo và gợi cảm nhất.

Khang mang cô ra khỏi bếp, bước đi dứt khoát về phía phòng ngủ của Thanh Vân.

“Chúng ta sẽ không làm điều này ở đây,” Khang nói, ánh mắt cậu mãnh liệt nhưng vẫn chứa đựng một sự tôn trọng cuối cùng.

Khi Khang đặt Thanh Vân xuống giường, cô nhìn thấy khuôn mặt cậu đã hoàn toàn bị đam mê chi phối. Cô nhìn thấy sự cuồng nhiệt và sự chiếm hữu không thể kiểm soát.

Cô vội vàng nắm lấy cánh tay cậu, dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại.

“Minh Khang... dừng lại! Em trai, thả chị ra!” Cô thều thào, lời cầu xin ấy mang theo cả sự tuyệt vọng và đầu hàng.

Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, một nụ hôn vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

“Em xin lỗi, Chị Vân. Nhưng không thể. Em đã chịu đựng quá lâu rồi.”

Cậu bắt đầu cởi bỏ chiếc áo của Thanh Vân, động tác của cậu tuy vụng về nhưng lại chứa đầy sự khao khát. Thanh Vân nhắm mắt lại. Nước mắt chảy dài xuống thái dương cô, hòa lẫn với sự hưng phấn đang làm cơ thể cô rung lên.

Cô cảm thấy chiếc áo bị kéo ra khỏi người, và không khí lạnh lẽo chạm vào làn da cô. Khang buông cô ra, và bắt đầu tự cởi chiếc áo thun của mình. Cơ thể cậu, vạm vỡ và nóng bỏng, hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo.

Minh Khang không vội vàng. Cậu đặt một nụ hôn dài và sâu lên vùng da thịt trần của cô, kéo theo một tiếng rên khẽ không thể kìm nén từ Thanh Vân.

“Chị đã thả em ra rồi, Chị Vân,” Khang nói, giọng cậu tự mãn và hài lòng. “Và bây giờ, em sẽ giữ chặt chị.”

Cậu dùng tay vuốt ve và khám phá những đường cong mềm mại của cô, động tác của Khang không còn sự ngây thơ của đứa trẻ nữa. Cậu biết rõ cậu đang làm gì, và cậu biết rõ cô đang mong muốn điều gì.

Trong khoảnh khắc lệch lạc ấy, Thanh Vân nhận ra câu nói "Em trai, thả chị ra!" không còn là lời cầu cứu nữa, mà là lời thầm thì của sự đầu hàng trước tình yêu cấm kỵ này.

Và Khang, cậu không hề có ý định buông tay.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×