Cái nắm tay kéo dài và thiêu đốt ở cuối Chương 8 đã khiến đêm đó trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Ngay khi bộ phim kết thúc, Thanh Vân đã vội vã rút tay ra và chạy thẳng vào phòng.
Sáng Chủ nhật, sự im lặng bao trùm cả ngôi nhà. Mẹ cô vẫn chưa về. Chỉ còn lại hai người, cùng với sự áp lực vô hình của những ranh giới đã bị xé toạc.
Thanh Vân cố gắng tỏ ra bận rộn. Cô xuống bếp, quyết định nướng bánh. Mùi bột mì và vani có lẽ sẽ làm dịu đi sự nóng bỏng trong không khí.
Minh Khang bước vào bếp. Cậu đứng tựa lưng vào khung cửa, quan sát Thanh Vân. Ánh mắt cậu nặng trĩu, không còn sự tinh quái trêu chọc, mà thay vào đó là sự mệt mỏi và tuyệt vọng sâu sắc.
“Chị Vân, chị không cần phải tránh mặt em như thế,” Khang lên tiếng, giọng cậu trầm khàn và đau đớn.
Thanh Vân trộn bột, không nhìn cậu. “Chị không tránh. Chị chỉ đang làm bánh thôi.”
“Chị đang làm bánh để trốn tránh sự thật,” Khang tiến lại gần, đứng ngay sau lưng cô. Thanh Vân có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cậu ngay sát gáy mình.
“Chị đang cố gắng chứng minh với em, và với chính bản thân chị, rằng chị vẫn là ‘Chị Vân’ chín chắn, không bị lay động bởi những chuyện đã xảy ra.”
Thanh Vân đặt chiếc thìa xuống bàn bếp một cách mạnh bạo. Cô quay phắt lại, đối diện với Khang.
“Em muốn chị thừa nhận điều gì, Khang? Rằng chị bị hấp dẫn bởi đứa em trai của mình? Rằng chị phản bội đạo đức và tình thân? Em nghĩ chị dễ dàng chấp nhận điều đó sao?” Thanh Vân gào lên, đôi mắt cô rưng rưng nước. Sự kiệt sức và tội lỗi bấy lâu nay đã bùng phát.
Minh Khang nhìn cô, ánh mắt cậu như xé toạc tâm hồn cô.
“Em muốn chị thừa nhận rằng chúng ta đang bị giày vò,” Khang đáp trả, giọng cậu nghẹn lại đầy đau khổ. “Chị càng trốn, em càng điên lên. Chị nghĩ em cảm thấy thế nào khi phải kìm nén mọi thứ để làm một ‘đứa em trai ngoan’ cho chị? Em thấy mình như một kẻ biến thái, Chị Vân!”
Khang đột ngột nắm lấy vai Thanh Vân, lắc nhẹ cô.
“Mỗi lần chị cười với gã đàn ông khác, mỗi lần chị mặc đồ kín đáo, mỗi lần chị gọi em là ‘em trai’ với ánh mắt xa cách, em đều muốn bùng nổ! Em đã cố gắng trưởng thành, em đã cố gắng để chị nhìn em bằng con mắt khác, nhưng chị thì sao? Chị cứ vô tư kích thích em, rồi lại đẩy em ra!”
Lời buộc tội của Khang chính xác đến mức Thanh Vân không thể phản bác. Cô ngã quỵ xuống.
“Thì em thả chị ra đi! Em đi đi! Em về chỗ em đi! Đừng làm thế này nữa!” Thanh Vân nức nở, cô dùng tay đánh vào ngực Khang, một sự phản kháng yếu ớt.
Minh Khang bắt lấy cổ tay cô, siết chặt. Hơi thở cậu dồn dập và nóng bỏng.
“Thả chị ra?” Khang cười một cách tuyệt vọng và điên cuồng. “Chính chị mới phải thả em ra! Chị đã nhốt em vào cái khuôn ‘em trai’ đó! Chị đã giam cầm tình yêu của em! Thả em ra đi, Chị Vân!”
Khang buông tay cô ra, rồi đột ngột áp sát vào cô, ép cô vào bàn bếp lạnh lẽo. Cậu cúi thấp đầu, ghé sát vào cổ cô.
“Chị muốn em dừng lại? Vậy thì hãy làm cho em ngừng khao khát chị đi!”
Không chờ đợi sự đồng ý hay phản đối, Minh Khang đặt một nụ hôn lên chiếc xương quai xanh mềm mại của cô, một nụ hôn mạnh mẽ, nóng rực và mang tính chiếm hữu tuyệt đối.
Thanh Vân rùng mình toàn thân. Cô không đẩy Khang ra. Mọi sức lực, mọi lí trí đều đã tan biến trước sự bùng nổ của cậu. Cô cảm thấy một cơn lốc xoáy khoái cảm và tội lỗi đang kéo cô xuống vực sâu.
Bàn tay Khang vòng qua eo cô, siết chặt. Lưỡi cậu lướt dọc theo cổ cô một cách kêu gợi và chủ động, khiến Thanh Vân rên khẽ trong sự bất lực và hưng phấn.
“Em trai...” cô thều thào, giữa những tiếng thở dốc.
“Em không phải em trai chị,” Khang gầm gừ, giọng cậu cực kỳ nam tính và uy quyền.
Cậu nâng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào môi cô. Khang không hôn cô ngay, mà áp sát đến mức Thanh Vân có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và nhanh của cậu.
Khoảnh khắc đó, sự khao khát cấm kỵ giữa họ đã đạt đến đỉnh điểm.