em trong thân xác hư đốn

Chương 2: Cuộc Đời Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngô Thiên Kim, trong thân xác của Phong Hào, đang ngắm nhìn bản thân trong gương với một nỗi sợ hãi tột độ. Gương mặt đẹp trai, nam tính nhưng đầy vẻ bất cần đời này khiến cô cảm thấy xa lạ và ghê tởm. Cô dùng tay sờ lên những đường nét sắc sảo, cảm nhận bờ vai rộng và cơ bắp cuồn cuộn. Đây không phải là cô, không phải là cơ thể của cô, và cô phải làm quen với nó.

“Không thể nào… Mình là Ngô Thiên Kim mà… Sao lại có thể…” – cô lẩm bẩm, giọng nói trầm ấm và khàn khàn của Phong Hào phát ra từ miệng cô khiến cô giật mình. Cô hoảng loạn, cố gắng tìm cách kiểm soát cơ thể này. Cô thử vỗ tay, nhún nhảy, và cuối cùng là hét lên một tiếng. Tiếng hét trầm vang của một người đàn ông khiến cô càng thêm bàng hoàng.

Trong khi đó, ở một nơi hoàn toàn khác, Phong Hào, trong thân xác của Thiên Kim, cũng đang đối diện với một cuộc khủng hoảng tương tự. Anh nhìn mình trong gương, một cô gái nhỏ nhắn, có phần gầy gò với đôi mắt to tròn, ngơ ngác. Anh vuốt ve mái tóc dài, cảm nhận làn da mềm mại và những đường cong mà anh chưa bao giờ có. “Chết tiệt! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?” – anh gầm gừ, nhưng âm thanh phát ra lại là một giọng nói trong trẻo, nhỏ nhẹ của một người con gái.

Anh cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân anh loạng choạng. Anh phải mất một lúc để làm quen với trọng lực và sự khác biệt của cơ thể mới. Chiếc áo thun đơn giản và quần jean cũ kỹ của Thiên Kim khiến anh cảm thấy khó chịu. Phong Hào, một người quen sống trong nhung lụa, giờ đây lại phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn xa lạ. Anh nhìn xung quanh căn phòng trọ chật hẹp, mọi thứ đều đơn giản và cũ kỹ. “Đây là nhà của mình sao? Không thể nào!” – anh thốt lên, nhưng rồi lại vội vã bịt miệng lại vì sợ hãi.

Phong Hào chợt nhớ đến mẹ của Thiên Kim. Chắc chắn bà ấy sẽ nhận ra sự khác biệt của con gái mình. Anh hoảng sợ, lo lắng sẽ bị bà phát hiện và cho là đồ điên. Anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi vụ tai nạn và hoán đổi xảy ra. Nhưng đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại những mảnh ký ức vụn vặt về một bữa tiệc sinh nhật đầy ắp rượu và tiếng nhạc.

Quay lại với Thiên Kim, cô đang cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô nhận ra rằng dù linh hồn cô đã ở trong thân xác của Phong Hào, thì những thói quen và phản xạ của anh ta vẫn còn đó. Cô biết lái chiếc siêu xe, biết cách sử dụng điện thoại xịn, và biết cách giao tiếp với những người xung quanh theo kiểu của một gã công tử ăn chơi. Cô sợ hãi, nhưng cũng nhận ra rằng cô phải đóng giả Phong Hào để không bị bại lộ.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại inh ỏi vang lên. Thiên Kim giật mình tỉnh giấc, và cô phải mất một lúc để nhận ra mình đang nằm trong chiếc giường king-size của Phong Hào. Cô chật vật tìm cách nghe điện thoại, và một giọng nói trầm khàn của một người đàn ông vang lên: “Hào, hôm nay là thứ Hai, 9 giờ họp hội đồng quản trị ở công ty đó. Cậu có đến không?”

Thiên Kim nghe thấy từ "công ty" mà lòng rỗng tuếch. Cô là một sinh viên, chưa bao giờ đặt chân vào một cuộc họp hội đồng quản trị nào. Cô bối rối, không biết trả lời thế nào. Cô chỉ ậm ừ: "À... ừm... tôi biết rồi." Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi hỏi lại với vẻ nghi ngờ: "Cậu sao thế? Giọng lạ quá vậy? Chắc còn say hả?" Thiên Kim vội vàng đáp: "Không... không có gì. Tôi... tôi cúp máy đây." Cô cúp máy một cách vội vã, tim đập thình thịch.

Thiên Kim nhận ra rằng cô không chỉ phải đối diện với cuộc sống của một kẻ ăn chơi mà còn phải đối mặt với những trách nhiệm mà anh ta đang gánh vác. Cô biết rằng Phong Hào là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Phong Thị, một tập đoàn bất động sản lớn mạnh. Cô phải làm gì đây? Cô không thể điều hành một công ty, không thể nói chuyện với các đối tác làm ăn. Cô cảm thấy bất lực và hoảng sợ hơn bao giờ hết.

Cùng lúc đó, Phong Hào, trong thân xác của Thiên Kim, cũng đang trải qua một tình huống dở khóc dở cười. Tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, anh giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, tiếng mẹ của Thiên Kim gọi với vào: "Kim ơi, dậy đi con, trễ học rồi kìa!" Phong Hào nhíu mày, "học?" Anh đã tốt nghiệp đại học từ lâu, anh không muốn đi học. Nhưng rồi anh nhận ra, anh đang sống cuộc đời của một cô sinh viên, và anh phải đi học.

Anh miễn cưỡng lồm cồm bò dậy, thay quần áo. Anh cảm thấy khó chịu với chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc quần jean cũ kỹ. Anh cũng phải làm quen với việc ăn sáng vội vàng với món cơm nguội chiên và trứng ốp la. Anh nhớ những bữa sáng sang trọng với bít tết và rượu vang ở nhà mình. Anh nhớ những chiếc siêu xe và những bữa tiệc tùng thâu đêm.

Khi đến trường, Phong Hào lại phải đối mặt với những người bạn của Thiên Kim. Họ chào hỏi anh bằng những câu chuyện học hành, những bài tập khó nhằn. Phong Hào, một người chưa bao giờ quan tâm đến việc học, giờ đây lại phải giả vờ như một cô nàng mọt sách chính hiệu. Anh cố gắng bắt chước vẻ mặt và cử chỉ của Thiên Kim, nhưng lại không thể che giấu được sự bối rối và khó chịu. Cuộc sống của anh, một gã công tử đào hoa, đã bị đảo lộn hoàn toàn, và anh không biết phải làm gì để trở về thân xác của mình. Anh chỉ muốn mọi chuyện trở lại như cũ.

Anh bất ngờ gặp một người bạn của Thiên Kim, một cô gái tên là Thúy. Cô gái này có vẻ ngoài rất thân thiện nhưng lại có vẻ mặt khó ưa khi nói về Phong Hào. “Nghe nói anh ta gây tai nạn rồi hả mày?” – Thúy hỏi. Phong Hào giật mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Tao... tao không biết.” – anh lắp bắp. Thúy nhún vai: “Cũng đáng đời, một gã công tử chỉ biết ăn chơi thôi. Chắc là bị nghiệp quật rồi.” Phong Hào nghe thấy những lời đó mà lòng nóng như lửa đốt. Anh chỉ muốn hét lên rằng anh chính là Phong Hào đây, nhưng rồi lại phải kìm nén. Anh nhận ra, anh đã trở thành một người mà anh chưa từng biết tới, và anh phải sống cuộc đời của cô gái này, ít nhất là cho đến khi anh tìm ra cách để trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.