em trong thân xác hư đốn

Chương 4: Gã Công Tử Trở Thành Mọt Sách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phong Hào, trong thân xác của Ngô Thiên Kim, đang ngồi trong một giảng đường đại học đông đúc. Tiếng giảng bài của giáo sư như ru ngủ anh ta. Anh nhìn xung quanh, mọi người đều cắm cúi ghi chép, nhưng anh thì lại không thể tập trung. Anh nhớ những đêm tiệc tùng, những tiếng nhạc sàn sôi động, những cô nàng nóng bỏng. Giờ đây, anh phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn nhàm chán và vô vị.

“Thúy, mày có thấy Kim hôm nay lạ không?” – một cô bạn ngồi cạnh Thúy thì thầm. “Cái dáng ngồi, cái cách nói chuyện... tao thấy nó cứ gượng gạo thế nào ấy.”

Thúy nhún vai: “Chắc là hôm qua thức khuya học bài quá nên bị mệt thôi. Mày nghĩ nhiều quá rồi.”

Phong Hào nghe thấy những lời đó mà lòng nóng như lửa đốt. Anh cố gắng giả vờ như một cô gái hiền lành, nhút nhát, nhưng anh lại không thể che giấu được bản chất của một gã trai hư hỏng. Anh muốn hét lên rằng anh không phải là Ngô Thiên Kim, nhưng anh biết rằng không ai tin anh cả.

Giờ ra chơi, Phong Hào đi ra ngoài căng tin. Anh phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng khác: tiền bạc. Anh lục lọi trong chiếc ví nhỏ của Thiên Kim, chỉ có vài tờ tiền lẻ. Anh, một người chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, giờ đây lại phải đắn đo từng đồng một. Anh gọi một ly cà phê sữa đá, món đồ uống đơn giản và rẻ tiền nhất trong căng tin. Anh ngồi một mình, nhìn những sinh viên khác cười đùa, trò chuyện. Anh cảm thấy lạc lõng và cô đơn hơn bao giờ hết.

Anh vô tình nhìn thấy Thúy và một vài người bạn khác đang ngồi ở một góc. Họ đang bàn tán về một chủ đề mà anh không thể không chú ý: một vụ tai nạn xe hơi, liên quan đến một gã công tử tên Phong Hào. Anh nghe thấy Thúy nói: “Tao nghe nói tên đó bị thương nặng lắm, chắc là bị nghiệp quật rồi. Sống mà không biết trân trọng cuộc sống, chỉ biết ăn chơi thôi thì xứng đáng thôi.”

Phong Hào nắm chặt ly cà phê trong tay. Anh muốn lao đến, nói cho Thúy biết rằng anh không phải là một kẻ vô dụng, rằng anh cũng có những nỗi niềm riêng. Nhưng rồi anh lại kìm nén. Anh nhận ra rằng, trong mắt mọi người, anh chỉ là một kẻ đáng khinh. Anh bắt đầu hiểu được cảm giác của Thiên Kim khi cô phải nghe những lời nói đó.

Buổi chiều, Phong Hào phải đi làm thêm ở một quán cà phê nhỏ. Anh chưa bao giờ làm việc chân tay, và anh cảm thấy vô cùng khó khăn. Anh phải học cách pha chế cà phê, phải phục vụ khách hàng, phải lau dọn bàn ghế. Anh, một người chỉ biết sai khiến người khác, giờ đây lại phải làm những công việc của một người phục vụ.

Một vị khách khó tính đã làm đổ ly cà phê lên người anh. “Làm ăn kiểu gì vậy hả?” – ông ta gắt gỏng. Phong Hào, với bản tính nóng nảy của mình, đã suýt nữa đã cãi lại. Nhưng rồi anh lại nhớ đến thân phận của mình. Anh phải xin lỗi, phải lau dọn. Anh cảm thấy uất ức, nhục nhã. Anh đã từng là một vị thần, giờ đây lại trở thành một con người tầm thường.

Đêm về, Phong Hào nằm trên chiếc giường cũ kỹ của Thiên Kim. Anh không thể ngủ được. Anh nhớ lại những lời nói của Thúy về mình. Anh bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời của mình. Anh đã sống một cuộc sống vô nghĩa, chỉ biết ăn chơi, không hề có mục tiêu hay lý tưởng. Anh nhận ra rằng, anh đã lãng phí cả tuổi thanh xuân của mình.

Anh ngồi dậy, lấy một cuốn sách giáo trình trên bàn của Thiên Kim. Anh bắt đầu đọc, cố gắng hiểu những con chữ khô khan đó. Bằng trí thông minh của một gã công tử đã từng phải giải quyết nhiều vấn đề phức tạp trong cuộc sống, anh bắt đầu hiểu được những gì trong sách. Anh bắt đầu thấy một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới của tri thức, của sự khám phá.

Phong Hào nhận ra rằng, việc hoán đổi thân xác này có thể là một cơ hội để anh thay đổi bản thân. Anh bắt đầu học tập một cách nghiêm túc, không phải vì áp lực của Thiên Kim, mà vì chính bản thân anh. Anh muốn trở thành một người tốt hơn, một người có ích hơn. Anh cũng bắt đầu cảm thấy một chút gì đó rung động với Thiên Kim, người đã sống trong thân xác của anh. Anh muốn biết cô ấy đang sống ra sao, và liệu cô ấy có giống anh, đang cố gắng thay đổi bản thân hay không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.