Yêu Chính Là, Nhiều Lần Ngoại Lệ
Vợ? Một đại lão gia như hắn, vậy mà hắn lại nói cô là vợ mình?
Tầm mắt Cố Dư Sinh vẫn dừng lại trên vòng cổ như cũ, tuy dưới đáy lòng có chút bất mãn với lời của Lục Bán Thành nói, nhưng lúc này mặt mày hắn cũng thật sự không có bất cứ biểu hiện hờn giận nào, xem Lục Bán Thành như không thấy, không hề phản ứng lại lời hắn.
Lục Bán Thành và Cố Dư Sinh ở chung một chỗ lâu, biết hắn khi nào thì có thể trêu chọc, khi nào thì không thể trêu chọc, liền nói lời vừa mới muốn nói tiếp, rằng: "Mà Tiểu Khấu, chính là phi tần ngồi giữ trên ba nghìn người đẹp trong cung hoàng đế."
Chỉ cô? Yếu đuối, tiểuphiền toái nhu nhược ngọt ngào, là phi tần ngồi giữ trên ba nghìn người đẹp trong cung hoàng đế sao? ! Là tiểu nha hoàn ngủ chung còn không kém nhiều lắm!
Cố Dư Sinh cười nhạo một tiếng, không để ý tới Lục Bán Thành đang nói hưu nói vượn, lấy ra khăn tay, cầm lấy vòng cổ hắn vừa mới hắn chùi cả nửa ngày, có vài chỗ còn dơ bẩn cẩn thận lau chùi.
Lục Bán Thành càng nói, càng cảm thấy chuyện mình so sánh vô cùng chính xác, nhịn không được dưới đáy lòng tự tán thưởng chính mình, rồi sau đó nổi lên dáng vẻ vui đùa, nhìn chằm chằm vào Cố Dư Sinh, nghiêm túc hỏi: "Sinh ca, hiện tại trong lòng anh nghĩ như thế nào về Tiểu Khấu?"
Động tác lau chùi của Cố Dư Sinh hơi dừng lại.
Lục Bán Thành nhìn thấy dáng vẻ Cố Dư Sinh yên lặng, lại tung ra một vấn đề: "Anh có thật sự nghĩ tới hiện tại anh và Tiểu Khấu hay là trong tương lai hay không ?"
Cố Dư Sinh nhíu mi, ném đi khăn tay ở trong tay, đầu không ngẩng lên, thì trong miệng đã nói ra lời hết sức không chút để ý: "Muốn nghĩ nhiều như vậy để làm gì?"
Dừng một chút, hắn còn nói: "Chị dâu."
Lục Bán Thành bị hai chữ hắn đột nhiên nói ra làm sửng sốt, sau đó lại nghe giọng nói thản nhiên lạnh lùng của Cố Dư Sinh truyền đến: "Gọi cô ấy là chị dâu."
"Anh bảo em gọi Tiểu Khấu. . . . . ." Chữ “Khấu” Lục Bán Thành còn chưa hoàn toàn nói ra, thì Cố Dư Sinh vẫn đang cúi đầu nhìn vòng cổ, lại bỗng nhiên gương mắt, nhìn về phía Lục Bán Thành, dưới đáy mắt hắn còn ẩn giấu cảnh cáo, khiến cho Lục Bán Thành sợ tới mức lập tức thức thời sửa miệng: "Chị dâu, chị dâu."
Lúc này Cố Dư Sinh mới vừa lòng rũ mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vòng cổ kia.
Ngay cả xưng hô cũng bị ăn dấm chua, đều ăn hết, thật sự là chưa thấy qua người đàn ông nào tính toán chi li keo kiệt như vậy!
Xem ra hắn (CDS) so với trong tưởng tượng tối hôm qua của mình còn rơi vào chìm sâu hơn, tựa như, hắn còn chưa phát hiện, vào trong một giây lặng yên không tiếng động, thì tim của hắn đã bị người ςướק đi.
Hắn và Tiểu Khấu, nhìn cho tới nay đều là hắn chiếm thượng phong, Tiểu Khấu nhận hết ủy khuất, chỉ là trong lúc đó nếu lấy tình cảm của nam nữ ra để đánh bạc một hồi, thì kỳ thật người thua rất rất thảm thiết không phải là Tiểu Khấu, mà chính là hắn. . . . . .
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh không dời mắt sau một hồi thật lâu, cho đến khi phục vụ mang lên toàn bộ bữa sáng, hắn mới cầm thìa quấy vài cái trong ly sữa đậu nành, cuối cùng ngừng lại, dáng vẻ nghiêm túc bao nhiêu liền có bấy nhiêu lên tiếng gọi: "Sinh ca."
Lục Bán Thành rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện như vậy, Cố Dư Sinh thoáng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu đối mắt với ánh mắt của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành khẽ thất thần, lại gọi tên Cố Dư Sinh một tiếng, sau đó mới mở miệng nói chuyện trọng điểm, giọng nói hết sức rõ ràng: "Sinh ca, anh thật sự đã thích . . . . . . chị dâu rồi?"
Bởi vì thói quen, suýt chút nữa Lục Bán Thành lại nói ra tên "Tiểu Khấu", cũng may là đúng lúc hắn dừng sửa lại.
Một câu hỏi nhẹ nhàng như vậy, lại như một luồng sét, nổ tung ở hai bên tai của Cố Dư Sinh, đại não hắn trống rỗng, đánh mất hết tất cả suy nghĩ.
Thích? Hắn thích người phụ nữ ở trong nhà kia sao?
Cố Dư Sinh còn chưa chuyển suy nghĩ từ trong vấn đề này, thì Lục Bán Thành ngồi đối diện hắn, vừa lặp lời mới nói vừa nhấn mạnh lại lần nữa, lần này câu hắn dùng không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định: "Sinh ca, anh thích chị dâu rồi."
Tim Cố Dư Sinh đang đập, bỗng dưng lại ngừng nhảy, giống như hình ảnh bị dừng, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào Lục Bán Thành vẻ mặt không chút thay đổi sau một hồi giằng co, rồi đột nhiên "Xì" nở nụ cười: "Lục Bán Thành, cậu nói chuyện đùa gì vậy, làm sao tôi có thể thích cô ta được?"
Nói xong, Cố Dư Sinh đặt xuống vòng cổ, cả người lười biếng nửa ngồi nửa nằm ở trên ghế da, rút một điếu thuốc, cầm bật lửa trước khi châm, còn nói thêm một câu: "Cô ta là một phiền phức!"
"Anh đã chạm qua cô ấy rồi? Hay là nói, trước đó rất sớm, anh đã chạm qua cô ấy rồi? Ít nhất so với trời mưa hè to đó, còn sớm hơn lúc anh chở cô ấy về rồi an bày cho cô ấy ở khách sạn bốn mùa đi?"
Đêm đó, là Cố Dư Sinh phát hỏa trước, sau lại kéo cô đi vào phòng, khi đó bọn họ đều sợ làm ồn đến người khác, mà tình cờ hắn lại tới đây xem một cái, kết quả người vừa mới gõ cửa phòng xong, "Lương Đậu Khấu" liền đi ra mở cửa, hắn liếc mắt một cái liền thấy được vết hôn đỏ ở trên cổ cô, hắn là một người trưởng thành, rất rõ ràng rằng bọn họ đã làm chuyện gì.
Nghĩ đến đây, lời nói từ miệng Lục Bán Thành trở nên bén nhọn rất nhiều: "Anh đã không thích cô ấy, vì sao anh lại còn muốn chạm vào cô ấy?"
Động tác của Cố Dư Sinh như bị điểm chú, cứng ngắc rất rõ ràng, nhưng mà rất nhanh hắn liền ổn định lại cảm xúc, sau khi từ từ đưa điếu thuốc, rít một hơi, không nhanh không chậm ngẩng đầu, cách lớp sương khói lượn lờ nhìn lướt qua Lục Bán Thành, giọng điệu thản nhiên nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ có điều thích cơ thể của cô ta thôi, so sánh thì cảm thấy hứng thú, cảm giác ôm ngủ cũng không tệ lắm, trừ cái đó ra, không có suy nghĩ gì khác."
Lục Bán Thành nhíu nhíu mày: "Thật sự như anh nói như vậy sao?"
"Nếu thật sự giống như anh nói như vậy, thì trời mưa to ngày đó, em đã hỏi anh nhiều lần có muốn em đi nói chuyện với cô ấy hay không, vậy mà miệng anh nói cự tuyệt, vì sao lại vẫn xoay người đi nói chuyện với cô ấy?"
"Nếu thật sự giống như anh nói vậy, thì tiệc tối ngày đó, cô ấy bị mấy phụ nhân vây quanh khi dễ, cũng không chấp nhặt với những người phụ nữ đó, vậy ngày đó vì sao anh lại tức giận lớn như vậy?"
Cố Dư Sinh bị Lục Bán Thành hỏi liên tiếp, khiến cho lửa trong lòng bùng phát: "Câm miệng!"
Lục Bán Thành như không nghe thấy, ngoan cố nói đến chuyện đó tiếp: "Còn nữa, tối qua ở Kim Bích Huy Hoàng, Tương Tiêm Tiêm đi đến trước mặt anh, nói với anh rằng, chuyện cô ấy đi ăn cơm chung với một người đàn ông đi? Vậy mà anh lại tức giận với Tương Tiêm Tiêm, và sau khi anh nhìn thấy cô ấy làm sao lại khắc chế lại cảm xúc thế, dựa theo tính tình anh, người khác làm cho anh khó chịu lớn như vậy, không phải là anh nên trực tiếp ɢɨết ૮ɦếƭ cô ấy sao? Vì sao anh đi tìm em, lại còn chuẩn bị vòng cổ, chuẩn bị chơi màn chơi mới? Vì sao không cho người đàn ông kia làm cho cô ấy, mà muốn anh tự mình thực hiện những chuyện đó một lần? Nhưng lại muốn làm tốt hơn so với người đàn ông kia! Anh mạnh hơn nhiều so với kia người đàn ông đó, vậy vì cái gì anh lại muốn so với hắn?"
"Cậu câm miệng cho tôi! Cậu có nghe hay không!" Cố Dư Sinh thuận tay ném điếu thuốc trong tay, về phía Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành hơi hơi nghiêng đầu, điếu thuốc lướt qua bên tai hắn, nằm ở trên bàn thủy tinh, rơi xuống, bên trong điếu thuốc, tàn thuốc bay lả tả.
Phục vụ thấy một màn như vậy, đi tới.
Lục Bán Thành nói một câu thật có lỗi, ý bảo phục vụ thu dọn, đợi sau khi phục vụ đi ra, Lục Bán Thành mới quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
"Anh gấp cái gì? Có phải anh cũng không muốn nói đến những chuyện em vừa mới nói này hay sao? Có phải là không tìm được đáp án hay không? Vậy hiện tại để em nói cho anh biết đáp án, Sinh ca, đây là anh đang ghen, muốn tranh thủ tình cảm, anh muốn khiến cho trong lòng cô ấy, cảm thấy được người đàn ông kia không thể sánh bằng anh! Nếu anh thật sự không thèm để ý đến cô ấy, đã chạm qua cơ thể của cô ấy, thì cần gì anh phải để ý xem dưới đáy lòng cô ấy có cảm thấy người đàn ông kia tốt hay không?"
"Còn nữa, lúc cô ấy cô bị bọn lưu manh bắt cóc, vì sao anh lại bị thương? Là vì cứu cô ấy đi? Nếu anh không thích cô ấy, thì bọn lưu manh có xuống tay với cô ấy, một đao chém ૮ɦếƭ cô ấy, thì cũng đâu ảnh hưởng đến anh? Thân thủ đó của anh, ai có thể thương tổn được anh? Không phải là anh muốn che chở cô ấy, cho nên mới để mình bị thương sao? Vì sao anh lại muốn che chở cô ấy? Lúc ấy sao anh không nghĩ tới, mình có thể xảy ra chuyện gì hay không? Còn, còn nữa, sợi dây chuyền kia, vì sao anh lại đi tìm sợi dây chuyền kia suốt một đêm? Không phải là anh sợ cô ấy bởi vì sợi dây chuyền này, mà từ nay về sau hận anh sao?"
Cố Dư Sinh bị Lục Bán Thành quát lớn, lần này ngay cả tức giận cũng đều không tức được.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Bán Thành một hồi lâu, vẻ mặt vốn tức giận, ngược lại dần dần bình tĩnh lại, hắn chậm rãi tựa trở lại ghế ngồi, lại đưa điếu thuốc tới bên miệng, dùng lực rít một hơi, trong nháy mắt mùi khói tràn đầy khoang miệng hắn, hắn ngửa đầu, nhìn về phía trần nhà chậm rãi phun làn khói trắng ᴆục như sương ra ngoài, cách làn sương khói lượn lờ đó, dưới đáy lòng hắn suy nghĩ lại một lần những lời Lục Bán Thành đã nói, sau đó cũng hỏi mình một câu, thật sự như hắn nói sao, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể cô ấy sao?
Về phương diện kia, cô không biết phối hợp với hắn, từ lúc bắt đầu đã không ngừng vùng vẫy, nhưng sức lực cô không lại hắn, luôn luôn dễ dàng bị hắn khống chế chặt chẽ, mà lúc đó cô cũng không lên tiếng cầu xin hắn, cứ như thể đã chấp nhận mệnh lệnh, không nhúc nhích nằm ở dưới người hắn, thừa nhận sự xâm chiếm của hắn.
Mặc kệ hắn làm tổn thương cô, nhưng cô vẫn khiến cho hắn cảm thấy, dáng vẻ cô vô cùng an tĩnh, không hề phát ra một tiếng động nào, thậm chí là tiếng ՐêՈ Րỉ nhỏ nhất - cũng chưa từng nghe qua.
Lúc thức dậy cô cũng không khác biệt như vậy, cứ như một đầu gỗ, nói đúng là, cho dù như vậy, hắn luôn luôn từ trên cơ thể cô có được thoả mãn thoải mái đến mức tận cùng
Kỳ thật lúc hắn vừa mới nói những lời này, thì dưới đáy lòng đã rất rõ ràng, từ đầu hắn không chỉ vì cơ thể cô mà cảm thấy nhiều hứng thú, mới chạm cô... Hắn chỉ muốn viện cớ che dấu đi, che dấu... Che dấu...
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Cố Dư Sinh run lên, ẩn ẩn như hiểu được, dáng vẻ mình vừa mới giả bộ chẳng hề để ý như thế, nói ngả ngớn như vậy, là vì che dấu điều gì.
Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh bình tĩnh lại, cũng bình tĩnh lại nói: "Sinh ca, chúng ta nói đến giả thiết đi, ví dụ anh mất đi cô ấy."
Mất đi cô ấy? Từ nay về sau trong sinh mệnh của hắn, không còn có sự tồn tại của cô... Cố Dư Sinh biết đây chỉ là một ví dụ, nói đúng hơn là từ lúc ví dụ này hiện ra trong đầu hắn, thì lòng hắn vẫn lại không thể khống chế được mà quặn đau một cái, mà điếu thuốc nằm giữa ngón tay hắn, đã rơi xuống trên bàn.
"Rốt cuộc anh muốn tự lừa mình dối người tới khi nào?" Lục Bán Thành cầm điếu thuốc lên, đưa cho Cố Dư Sinh bị thất thố: "Anh sớm đã thích cô ấy rồi, không phải sao? Thích đến, vốn không dám tưởng tượng dáng vẻ của mình lúc cô ấy rời khỏi, không phải sao?"
Cố Dư Sinh không nói, nhận lấy điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu trên đất, rực rỡ đến chói mắt.
Hắn vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn hồi lâu, dưới đáy lòng trong đầu mới từ từ hiện ra một ý niệm: Thì ra, đây là thích...
Phẫn nộ lại vô cùng phẫn nộ, vui vẻ lại vô cùng vui vẻ.
Qua suốt hai mươi sáu năm, chưa từng có người nào như cô có thể làm cho hắn cảm nhận như thế, cho nên lúc cảm giác được, hắn chưa từng nghĩ tới đó là động lòng.
Tình cảm hôn nhân của cha mẹ đều là bi kịch, khiến cho hắn từ lúc còn rất nhỏ, đã quyết định, cả đời này sẽ không yêu một ai, và cũng sẽ không đi cưới một ai.
Lúc còn trẻ, cả đời hắn muốn chỉ có mộng núi sông.
Sau khi mộng núi sông mộng sụp đổ, hắn nghĩ cả đời hắn có thể cứ như vậy, xí nghiệp Cố thị, một mình, sống cô độc quãng đời còn lại.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có người phụ nữ nào có thể bước vào chính sinh mệnh của mình.
Cho đến khi ở nhà cũ, hắn trông thấy ánh mắt cô. . . . . . Lúc đó hắn bắt đầu thường xuyên bị ánh mắt quấy nhiễu, hắn ngủ với cô. . . . . . Hắn không khống chế được mình, mà buộc mình phải đối xử tàn nhẫn với cô, cho đến khi khiến cô thật sự từ trong lúc quấn quít lấy hắn đến bắt đầu tránh né hắn.
Hắn lại bắt đầu không cam lòng.
Đoán chừng là từ lúc bắt đầu, hắn một lần này lại một lần nữa bắt đầu ngoại lệ vì cô rồi?
Mạo hiểm mưa to đi đón cô; nhìn thấy cô bị khi dễ lại vì cô mà xuất hiện; biết cô tìm Lục Bán Thành cầu xin giúp đỡ thì lại phẫn nộ; nhìn thấy đám lưu manh thương tổn cô mà cố gắng chắn đao quên mình; biết cô rầu rĩ không vui tìm lại rất nhiều người theo cô chơi; từ Anh tới Pháp tặng quà sinh nhật cho cô. . . . . .
Hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao hắn lại luôn đi làm những chuyện không cần hắn làm?
Cho đến khi một câu vừa mới phân tích của Lục Bán Thành nói cho hắn nghe, hắn mới không thể không đối mặt với sự thật hắn luôn che dấu trốn tránh: hắn thích cô.
Là lúc nào đã bắt đầu thích?
Hắn không biết. Hắn chỉ biết là, hiện tại hắn ý thức được là hắn thật sự thích cô, hắn đã muốn để ý đến cô.
Có lẽ vào ngày sinh nhật của ông nội, xe chạy đến, lúc cô đẩy ra hắn, cũng có lẽ sớm hơn, là ngày cô mới ở lại nhà ông nội, cũng có thể là một khắc đầu tiên hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
Nói tóm lại, hiện tại trong sinh mệnh hắn đều có bóng dáng cô.
Rất nhiều vấn đề suy nghĩ không giải được, lúc này bỗng nhiên tất cả cứ như đều đã được thông suốt.
Tình yêu mà hắn nghe nói, vẫn là một thứ tồn taị rất mờ mịt, cho đến giờ phút này hắn mới biết được, kỳ thật tình yêu rất đơn giản, thật sự rất đơn giản, chính là một người, hết một lần rồi lại một lần, không thể khống chế, nhiều lần ngoại lệ vì một người khác.
Điếu thuốc cháy đến giữa hai ngón tay, nhiệt độ nóng bỏng, kéo ý thức của Cố Dư Sinh từ trong trầm tư trở về.
Hắn dập tắt điếu thuốc ở một bên gạt tàn, mở miệng nói với Lục Bán Thành chưa mở miệng một hồi lâu, trả lời: "Cậu biết, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện thích một người phụ nữ, càng đừng nghĩ tới chuyện kết hôn với một người phụ nữ."
Bởi vì suy nghĩ này ăn sâu bén rễ quá mức, xuyên qua tới tận sâu trong huyết mạch của hắn, thế nên lúc hắn bị cô khiến cho tâm phiền ý loạn, thì đã nghĩ tới vô số chuyện có thể, nhưng lại không nghĩ tới đó chính là tình yêu.
Chỉ là hiện tại nếu suy nghĩ cẩn thận lại, hắn nên làm như thế nào?
Yêu tiếp? Hay buông tha?
Buông tha?
Trái tim đang đập từng nhịp của Cố Dư Sinh Cố, sâu trong đó, đột nhiên lại cảm nhận được một cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.
Cảm giác đau này rất quen thuộc, giống như hắn đã từng trải qua, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, từ trong cơn đau đó, thế mà trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh cô không ngừng khóc nói"Thật xin lỗi".
Hình ảnh đó thực chân thật, chân thật như đã từng xảy ra. . . . . .
Mi tâm Cố Dư Sinh bỗng dưng nhíu lại: "Không phải là tôi đã quên mất chuyện gì chứ?"
Giongj nói của hắn hơi thấp, rất mơ hồ, Lục Bán Thành lúc này đang cúi đầu ăn bữa sáng không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh, sau khi nuốt xong quả táo mới hổi: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?"
Cố Dư Sinh lên tiếng, nhíu mi, vẫn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình như cũ.
Hắn dường hồ như đào tất cả các khoảng không trí nhớ của mình, nhưng lại không tìm được dấu vết gì lien quan với lời "Thực xin lỗi" của cô.
Đó có thể nào, chỉ là ảo giác vừa mới rồi của hắn?
Cố Dư Sinh vươn tay, đè lại huyệt thái dương sau một đêm không ngủ hơi đau, mới ý thức được Lục Bán Thành đang nhìn mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Không có gì."
Ngừng một lát, Cố Dư Sinh còn nói: "Ăn bữa sáng đi, ăn xong sớm một chút rồi lên lầu nghỉ ngơi."
"Ừ." Lục Bán Thành lên tiếng, giơ lên chiếc đũa.
Có lẽ thật sự chỉ là hắn ảo giác . . . . . . Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, bỏ qua nghi ngờ vừa mới hiện ra dưới đáy lòng, cũng cầm lấy chiếc đũa.
. . . . . .
Sauk hi Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành ăn xong bữa sáng, rời khỏi.
Hai người ai cũng đều không chú ý tới, một người ngồi đằng sau vị trí của bọn họ, mà di động của người kia, mở ra ứng dụng ghi âm.
Đợi đến khi bọn họ biến mất ở cửa nhà hàng, người nọ mới đóng lại ứng dụng ghi âm, sau đó bật lại đoạn đối thoại đó nghe lại một lần, lúc này mới vừa lòng cất di động, đi theo phục vụ tính tiền, cũng rời khỏi nhà hàng.
-
Từ sau ngày trở về Pháp, Tần Chỉ Ái được mời làm khách mời đại diện.
Vùng ngoại thành Bắc Kinh, bởi vì là khách mời, màn diễn cũng không nhiều, thời gian dư mỗi ngày có thể làm phục vụ tiễn khách.
Tần Chỉ Ái rõ ràng, chuyện màn chơi đêm đó, cũng không thể trách Cố Dư Sinh toàn bộ, dứt bỏ cảm tình không nói chuyện, Lương Đậu Khấu mới chính là vợ của Cố Dư Sinh, nếu bị những người đàn ông khác vây quanh thân mật, ai cũng sẽ sinh khí.
Chuyện đó là do sơ sẩy của cô, cô cũng chịu một nửa trách nhiệm, nghĩ đến vòng cổ lúc ở Tần gia, Tần Chỉ Ái không muốn đối mặt với Cố Dư Sinh, chỉ muốn thương lương đơn giản với Chu Tịch một chút, mấy ngày chụp diễn rõ ràng, trực tiếp chiếu ở trên điện ảnh và truyền hình ở khách sạn.
Nhưng mà, mấy ngày nay chụp diễn, đều giống như ở Paris, mỗi ngày đúng giờ quản gia cũng sẽ đưa cô một cái điện thoại như trước.
Từ trong tổ kịch đi ra, đã là một ngày.
Đêm diễn tối đầu, ngủ không đủ, về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền trực tiếp lên lầu ngủ bù.
Tỉnh ngủ, đã gần chạng vạng, Tần Chỉ Ái theo thói quen nhìn lên trần nhà, lại phát hiện điện thoại đang rung, nhìn thoáng qua, thì cô đã biết là ai, sau đó liền mặc quần áo xuống lầu, nói với quản gia đi tản bộ, rồi thay đổi giày đi ra biệt thự, tìm một góc ở trong tiểu khu không ai biết, bấm điện thoại.
Điện thoại vang lên một hồi dài, mới được người bấm nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Lương Đậu Khấu, thực êm tai, như vải sa tanh, vừa mềm lại trơn lại: "Làm sao mà lâu như vậy mới bấm trả lời?"
"Đang ngủ, di động để chế độ rung." Tần Chỉ Ái từng cố gắng học theo giọng nói của Lương Đậu Khấu, nhưng càng tập lại càng đối lập hơn, cho nên vẫn không tập nữa, nhưng lấy hiểu biết của người ta, thì thật cũng đủ rồi.
"À."Giọng Lương Đậu Khấu tùy ý, quan tâm hỏi cô: "Trước mắt bên chỗ cô không có vấn đề gì chứ?"
"Cũng khỏe."
"Vậy là tốt rồi, vất vả cô." Dừng một chút, Lương Đậu Khấu còn nói: "Đúng rồi, tiền tháng này, tôi có gửi cho Chu Tịch, ngày mai cô ấy sẽ đưa cho cô, nếu không có chuyện gì, thì tôi cúp trước."
"Chờ đã. . . . . ." Tần Chỉ Ái lên tiếng ngăn cản.
"Hả?"
Tần Chỉ Ái cầm di động ngập dừng một lát, hỏi: "Chừng nào thì cô có thể trở về?"
"Hả?" Lương Đậu Khấu ở bên đầu điện thoại như còn chưa nghĩ tới vấn đề này, thì đã bị Tần Chỉ Ái hỏi đến, mở miệng nói: "À, cô chờ một chút. . . . . ."
Cách di động, Tần Chỉ Ái nghe thấy Lương Đậu Khấu dùng tiếng Anh thấp giọng nói chuyện với người nào đó, bởi vì âm lượng có chút, khá nhỏ, cho nên những lời cô nghe cũng không phải là vô cùng chính xác, nhưng theo một ít chữ cái tiếng Anh, cô có thể đoán ra được, đoán chừng là Lương Đậu Khấu đang hỏi bác sĩ về tình huống của mình.
Qua chừng năm phút đồng hồ, bên đầu điện thoại mới truyền đến tiếng trung rõ ràng của Lương Đậu Khấu "Tôi mới vừa hỏi bác sĩ chủ trì xong, nếu thuận lợi, thì ngày mười tháng sau là có thể về nước ."
Ngày mười tháng sau. . . . . . Hôm nay là ngày hai mươi lăm, nói cách khác, chỉ còn lại có mười lăm ngày, Lương Đậu Khấu thật sự sẽ trở lại, mà cô. . . . . . Sẽ phải rời khỏi. . . . . . Tần Chỉ Ái cử động đầu ngón tay, hơi hơi chút cứng đờ.
Cô vốn tưởng rằng Lương Đậu Khấu còn phải một năm sau mới trở về, không nghĩ tới lại còn sớm hơn so với trong dự đoán rất nhiều.
"Còn có vấn đề khác không?" Lương Đậu Khấu nói xong bên đầu điện thoại, thấy không ai đáp lại, lại lên tiếng hỏi.
"Không, " Tần Chỉ Ái hoàn hồn, "Không có."
"Tuy rằng thời gian tôi trở về, sớm rất nhiều so với thời gian hẹn ước, nhưng cô cứ yên tâm, cho dù tháng sau cô chỉ thay tôi nửa tháng, thì số tiền tháng sau vẫn được gửi không thiếu một xu cho cô như cũ." Lương Đậu Khấu nghĩ đến Tần Chỉ Ái vừa mới hỏi cô khi nào trở về là lo lắng đến khoảng tiền đó, liền nói lại ước hẹn lúc trước của các cô một lần nữa, "Tháng sau khoảng tiền đó, sẽ trả hết xong khoản nợ của cha cô."
"Cám ơn." Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: "Vậy gặp lại?"
"Gặp lại."
. . . . . .
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Chỉ Ái cầm di động đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cô tất cả đều nghĩ đến thời gian Lương Đậu Khấu nói với cô sẽ trở về.
Lúc trước cô nghĩ đến chỉ cần cô nắm lấy cơ hội được tới gần hắn như vậy, thì sẽ giống như cô bé lọ lem, có một hồi mộng đẹp đêm khuya, cô còn muốn mình có thể lấy luôn thân phận của Lương Đậu Khấu, làm những việc cô từng vô số lần ảo tưởng có thể vì hắn làm, vì hắn nấu cơm, chờ hắn về nhà, ở chung với hắn trong tốt đẹp. . . . . .
Chi đến khi cô đi vào biệt thự của hắn, như ý nguyện được bên người hắn, cô mới biết được, khi đó cô nghĩ quá đơn giản quá ngây thơ rồi.
Quan hệ Lương Đậu Khấu và hắn không tốt, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp tránh khỏi hắn, cố gắng không cần trêu chọc đến hắn.
Chính là chuyện luôn phát triển khiến người không thể khống chế, mặc kệ cô có làm thật tốt, thì luôn có thể chọc giận đến hắn. . . . . . Tuy rằng thời khắc tốt đẹp giữa hắn và cô vẫn có vài lần hiếm có như vây. . . . . . Nhưng cô phát hiện, lúc hắn đối xử tốt với cô, càng làm cho cô khó chịu hơn so với lúc làm đau cô, bởi vì cô không phải là Lương Đậu Khấu.
Hiện tại cuối cùng Lương Đậu Khấu đã về đây, mà cô cũng muốn trở lại thế giới vốn có của chính mình.
Là có chút thoải mái, nhưng cũng có chút khổ sở.
Khổ sở vì thế giới vốn có của cô, không bao giờ… có sự tồn tại của hắn.
Mười lăm ngày, chỉ còn có mười lăm ngày, rồi cô và hắn sẽ không có liên hệ gì nữa.
Thần sắc Tần Chỉ Ái có chút hoảng hốt, qua một hồi lâu, cô mới thu hồi tất cả những suy nghĩ miên man, bước chân chậm rãi quay trở về biệt thự Cô Dư Sinh.
Cô dọc theo đường đi đều nghĩ đến chuyện mình, cũng chưa để ý đến xe được đỗ ở trước vườn, liền đi vào trong vườn, lúc cô đi đến một nửa, thì cửa phòng được đẩy ra, truyền đến tiếng nói của quản gia: "Cố tiên sinh, gặp lại."
Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đang bước từng bước xuống bậc thang từ cửa phòng.
Hắn đối mặt với quản gia nói lời gặp lại, cũng không nói gì, mà chỉ cúi đầu, sờ sờ về phía nơi cất hộp thuốc.
Sau khi hắn đưa điếu thuốc cắn bên miệng, lúc cầm bật lửa lên châm, thì mới phát hiện cô đang ở trong vườn.
Động tác châm thuốc, thoáng ngừng trong chớp mắt, vào giây tiếp theo, liền cất đi điếu thuốc và bật lửa vào hộp, thần sắc vẫn như cũ mà bước chân, lại tiếp tục thong dong đi đến phía trước.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy động tác của hắn không dừng lại, cước bộ hơi chậm rãi, cũng làm như không có chuyện gì mà nhấc chân một lần nữa bước, đi về phía trước.
Hai người càng chạy càng gần, lúc hắn và cô sắp chạm mặt, thì hắn ngừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm vào áo mỏng váy ngắn trên người cô mi tâm bỗng nhíu lại, bỗng dưng lên tiếng: "Hiện tại vào thu rồi, sáng sớm lạnh vậy, làm sao đi tản bộ lại mặc ít như vậy?"
Tần Chỉ Ái nghe thấy lời Cố Dư Sinh hỏi, cước bộ ngừng, cô ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn quản gia một cái, nghĩ thầm, hẳn là cô ta nói cho Cố Dư Sinh, cô đi tản bộ đi, sau đó mới không nóng không lạnh trả lời về phía Cố Dư Sinh: "Hoàn hảo."
Màn trước hắn chơi cô một trận ầm ĩ khó chịu như vậy, lúc này gặp lại, hắn có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nói chuyện với cô, chỉ là khi cô nhớ đến vòng cổ bị hắn kéo đứt kia, cô cũng không thể xem như không có chuyện gì.
Cho nên, cô trả lời với Cố Dư Sinh, thoáng chút ngừng một lát, mới mở miệng nói: "Tôi vào phòng trước."
Sau đó, cũng không chờ Cố Dư Sinh trả lời lại, liền cất bước, đi qua bên người hắn, đi về phía cửa.
Rất nhanh cô đã bước tới cửa, quản gia muốn nói lại ngừng nhìn Cố Dư Sinh đứng đờ người ở tại chỗ, nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư?"
Tần Chỉ Ái biết quản gia khẳng định muốn khuyên cô đừng đối xử với Cố Dư Sinh như vậy, không đợi cô ấy nói câu nói kế tiếp, nhanh nói một câu"Tôi muốn đi WC, đi vào trước" , liền nhìn quản gia, rất nhanh đã đổi xong giày, bước lên lầu.
Đối thoại giữa Tần Chỉ Ái và quản gia, Cố Dư Sinh nghe rất rành mạch.
Hắn biết, cô đây là tìm cớ tránh hắn, chuyện một đêm kia, cô vẫn còn oán hận hắn. . . . . .
Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu, mới quay đầu, nhìn về phía bóng dáng sớm đã biến mất.
Hắn như đang do dự, sau một lúc lâu, lên tiếng gọi quản gia.
Quản gia lập tức bước xuống bậc thang, một đường chạy tới trước mặt hắn: "Cố tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"
Cố Dư Sinh lấy từ trong túi ra một cái hộp, hắn suy nghĩ nhìn chằm chằm chiếc hộp một lát, mới đưa cho quản gia: "Đợi lát nữa nói rằng có một người đàn ông tặng cho cô ấy."
Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh, mặc dù không nói chuyện, nhưng Cố Dư Sinh vẫn biết cô đang buồn bực vì sao hắn lại không tự mình đi tặng cô.
Hắn không giải thích, trực tiếp đưa hộp vào trong tay quản gia, rồi xoay người, nhấc bước chân, đi đến cửa vườn, lên xe, phân phó với Tiểu Vương một câu"Lái xe" , rời khỏi.
Mấy ngày cô đi, hắn vẫn đều chú ý.
Hắn biết mấy ngày hôm trước cô nhận vai diễn phụ, cũng đoán được sở dĩ cô ở lại tổ kịch, là muốn trốn tránh hắn.
Hắn nghĩ cô cao hứng là được rồi, chờ cô về, cho đến khi hôm nay cô từ tổ kịch trở về, hắn mới cố ý rút thời gian trở về nhà.
Hắn nghĩ muốn tự tay đưa cái hộp đó cho cô, nhưng dường như lúc cô thấy hắn không thế nào vui vẻ được. . . . . .
Cả đời này hắn chưa từng dỗ dành con gái, cũng không biết nên dỗ dành như thế nào, bình thường lúc miệng cố gắng lên tiếng, một khắc kia gặp mặt cô, giọng nói cứ như bị người chặn, nói lời gì cũng đều nói không được.
Cho nên muốn nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy thôi quên đi, để cho quản gia đưa cho cô, mất công hắn lên lầu đưa cô, lại làm cô không vui vẻ, rồi lỡ lời lại nói câu gì nhục mạ cô thì càng khó hơn.
Hy vọng lúc cô nhìn thấy vật trong hộp, tâm tình có thể tốt hơn nhiều. . . . . .
-
Tần Chỉ Ái từ trên lầu đi xuống, đã là lúc ăn cơm chiều.
Cố Dư Sinh rất ít ở nhà, Tần Chỉ Ái theo thói quen một mình ngây người ở trong phòng ăn dùng cơm, cũng không cảm thấy được có bao nhiêu không thoải mái, sau khi ăn xong, cô và quản gia dọn dẹp, rồi chuẩn bị quay về trên lầu.
Kết quả Tần Chỉ Ái mới từ ghế đứng lên, thì quản gia liền vội vàng vội vội buông chén cơm, từ trong phòng bếp chạy ra: "Tiểu thư, chờ chút."
Nói xong, quản gia chạy ra phòng khách, không trong chốc lát, cầm một cái hộp thiết trở về, đưa tới trước mặt Tần Chỉ Ái: "Đây là vật Cố tiên sinh muốn tôi đưa cho ngài.”
Đây là lễ vật hắn đưa cho Lương Đậu Khấu sao?
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm hộp đó một lát, mới nhận lấy, cô không nói chuyện với quản gia, sắc mặt thản nhiên "Ừ" một tiếng, rồi nhấc bước rời khỏi.
Trở lại phòng ngủ, Tần Chỉ Ái mở cũng chưa mở cái hộp kia, trực tiếp kéo ra ngăn kéo mà lần trước cô để quà sinh nhật của "Lương Đậu Khấu", bỏ vào.
Thời gian còn sớm, Tần Chỉ Ái không có chuyện gì làm, nghĩ đến lúc mình đi Paris, đã đi qua một chuyến A, nhận được thư tín của quân S, đến bây giờ vẫn còn chưa quay về, vì thế lại tìm giấy viết thư và 乃út, ngồi ở trên thảm, nằm úp sấp trên bàn trà viết thư hồi âm.
Cô và quân S quanh năm suốt tháng đều ở gửi thư tín cho nhau, không phải mỗi lần viết thư chỉ tán gẫu những chuyện liên quan đến chính mình, cho nên rất nhiều lúc, bọn họ đều tán gẫu đủ loại, âm nhạc, điện ảnh, sách. . . . . . Không giới hạn chuyện gì.
Làn này quân S quân gửi hồi âm cho cô, đề cử với cô một bộ điện ảnh, cô đã xem qua, viết xung quanh bộ phim điện ảnh này một ít, sau đó lại nói đến một ít chuyện lạ mà trước đó không lâu cô chứng kiến, thẳng đến lúc cuối, cô mới viết một chút về chuyện của mình.
Cô nói: "Quân S, nói cho cậu biết một tin tức tốt, khoảng nợ của ba ba tôi, tháng sau tôi có thể trả hết toàn bộ."
Viết xong những lời này, Tần Chỉ Ái vốn muốn kết thúc, rồi kí tên "Tiểu A" ở phía trước, nhưng cô vẫn ghi thêm một câu: "Quân S, tôi thích người đó, gần đây hắn làm rất nhiều khiến tôi khổ sở, nhưng hắn cũng làm cho tôi một chuyện thực vui vẻ, hắn nói với tôi sinh nhật vui vẻ, tuy rằng tôi chỉ là giả, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ."
. . . . . .
Buổi chiều ngủ có chút lâu, sau khi viết xong, Tần Chỉ Ái tắt đèn, rồi ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, cũng chưa thấy buồn ngủ.
Ban đêm mười hai giờ, ngoài cửa sổ sấm nổ khuấy đảo.
Đầu thu ở Bắc Kinh, luôn như vậy, ban đêm luôn có mưa rào sấm chớp, Tần Chỉ Ái nghĩ đến mình lúc buổi chiều, tiện tay để kịch bản ở trên ban công, ngay cả đèn cũng chưa kịp mở, mà xốc lên chăn, nhảy xuống giường chạy nhanh ra ngoài.
Đã có một ít giọt mưa rơi xuống, cô đang mặc áo ngủ, cầm kịch bản, vội vã nghĩ muốn quay về phòng ngủ, ai ngờ vừa mới xoay người, dư quang ngoài khóe mắt lơ đãng nhìn xuống ánh đèn đường dưới ngoài cửa vườn, có một bóng dáng quen thuộc đang đứng.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, sau khi vào phòng ngủ, cách lớp thủy tinh kia, cô có chút khó tin ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đó.
Thì ra, dư quang cô vừa mới lướt qua, không hề nhìn lầm, thật sự đó là hắn. . . . . . Buổi chiều quay về biệt thự, rồi lại rời khỏi -- Cố Dư Sinh.
Hắn đã trở về rồi, làm sao lại không đi vào? Đứng ở ven đường làm cái gì?
Bởi vì phòng ngủ không bật đèn, nơi Tần Chỉ Ái đứng, là một mảnh tối đen, cô không hề lo lắng Cố Dư Sinh sẽ phát hiện ra mình, cho nên lá gan dần dần to hẳn.
Hắn như không - cảm giác thấy trời đang sắp mưa, đứng ở dưới đèn đường, lẳng lặng nhả khói.
Xe không tắt đèn, hai luồng sáng chiếu trên mặt đường trước mặt hắn..
Hắn giống như đang rối rắm chuyện gì đó, không ngừng nhìn về phía cửa biệt thự, có vài lần Tần Chỉ Ái nghĩ rằng hắn muốn vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Mưa càng lúc càng rơi xuống nặng hạt, rất nhanh đầu của hắn đã hoàn toàn ướt nhẹp, quần áo trên người cũng trở nên ướt sũng, áo sơ mi trong màu trắng, nay có chút trong suốt, dán trên người hắn, hình thành một hình ảnh vừa gợi cảm vừa xinh đẹp.
Khoảng cách hắn và cô rõ ràng rất xa, cùng với những hạt mưa rơi xuống càng nhiều, trước mặt Tần Chỉ Ái chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng của hắn, chỉ là không biết vì cái gì, Tần Chỉ Ái nhìn thấy tư thái hắn đứng hút thuốc ở trong mưa, cảm nhận được một nỗi buồn dai dẳng.
Qua không biết bao lâu, mưa tạnh.
Cách cửa sổ bọt nước không ngừng chảy xuống, Tần Chỉ Ái nhìn theo bọt nước, từ đầu hắn dần dần chảy xuống, mà điếu thuốc vốn trên đầu ngón tay hắn, đã bị mưa dội tắt.
Hắn không châm thuốc, cứ một thân như vậy đứng yên tĩnh một hồi lâu, sau đó mới cầm tàn thuốc thảy vào thùng rác ở bên cạnh, mở cửa xe, ngồi xuống.
Luồng sáng từ đầu xe chiếu mạnh, xe từ từ rời khỏi, rồi biến mất không thấy tung tích.
Tần Chỉ Ái ôm lấy kịch bản, nhìn chằm chằm đèn đường nơi Cố Dư Sinh mới đứng đó hồi lâu, lại nhìn một hồi, mới đi đến bên giường.
Vốn sẽ không có chuyện gì có thể vây khốn cô, tinh thần càng tốt hơn.
. . . . . .
Tối hôm qua ngủ quá trễ, khiến cho ngày hôm sau lúc Tần Chỉ Ái tỉnh lại, đã gần giữa trưa.
Sau khi cô rửa mặt thu thập xong xuôi hết, mới đi ra phòng ngủ, mới vừa đi đến cầu thang, còn chưa có xuống lầu, thì đã chợt nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu truyền đến.
"Cố tiên sinh, xin hỏi ngài gọi điện thoại, có chuyện gì phân phó sao?"
Quản gia hẳn là đang vội, không nhấc tai nghe riêng, sau khi nghe cô ấy nói xong vài giây, tín hiệu điện thoại truyền đến tiếng sột soạc, nghe thấy giọng nói khẽ của Cố Dư Sinh: "Trong nhà cũng khỏe đi?"
"Trong nhà tốt lắm, tiểu thư còn chưa tỉnh ngủ."
"Còn chưa tỉnh ngủ? Đến gần giữa trưa, cô đi đánh thức cô ấy, rồi làm chút gì đó cho cô ấy ăn, rồi mới để cô ấy ngủ tiếp."
"Vâng, Cố tiên sinh."
Bên đầu điện thoại kia không có tiếng động, ước chừng qua một phút đồng hồ, tiếng nói quản gia lại truyền đến: "Cố tiên sinh?"
"Ừ." Cố Dư Sinh lên tiếng, lại tạm ngừng, qua một hồi lâu, hắn mới nói tiếp: "Vật kia có đưa cho cô ấy chưa?"
"Đưa rồi, tối hôm qua đã đưa."
"Vậy cô ấy. . . . . . Sau khi nhìn thấy vật đó, có … phản ứng gì không?"
"Tiểu thư không mở ra, mà cầm thẳng hộp đó lên lầu."
"À." Trong giọng nói Cố Dư Sinh, mang theo một tia mất mác, giống như tiếp đó hắn đang mở miệng muốn nói gì, nhưng lại không lên tiếng, ngay lúc đó bên đầu điện thoại truyền đến một tiếng hắt xì, sau đó Tần Chỉ Ái mơ hồ nghe thấy tiếng hắn đang hít mũi, một lát sau, tiếng nói hắn lại truyền đến: "Không có chuyện gì nữa, cúp đi."
"Dạ. . . . ." Quản gia còn chưa nói xong, giọng Cố Dư Sinh lại vang lên: "À, đúng rồi, cô ở bên cô ấy nhiều vào, đừng để cho cô ấy một mình ngồi ngây ngốc buồn bực ở trong phòng . . . . . . Thật sự không được, cô gọi điện thoại tìm mấy người bạn của cô ấy đến nhà chơi đi. . . . . . Có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại trước cho tôi. . . . . ."
. . . . . .
Có lẽ là tối hôm qua nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng lâu trong mưa như vậy, hôm nay lại trùng hợp nghe thấy điện thoại nói chuyện giữa hắn và quản gia, Tần Chỉ Ái có chút không yên lòng.
Hôm nay trùng hợp lại là ngày nghỉ ngơi của quản gia, buổi chiều bảy giờ, quản gia chuẩn bị tốt bữa tối cho cô xong, liền rời khỏi.
Cũng không biết do bị Cố Dư Sinh ảnh hưởng hay sao, ở trong biệt thự to như vậy, chỉ có một mình cô, cơm chiều ăn uống không được ngon, ăn không nhiều, để đũa xuống, dọn dẹp bàn ăn xong rồi trở về lầu.
Cố vốn định xem TV một lát rồi ngủ, nhưng làm sao cũng đọc nội dung vở kịch cũng không vào, đành phải dựa vào đầu giường, ngây ngốc, sau đó, trong đầu lại nhớ đến lúc giữa trưa rời giường, nghe thấy đối thoại giữa Cố Dư Sinh và quản gia qua điện thoại.
Hắn cố ý hỏi quản gia, sau khi cô nhìn thấy hộp đó, có ... phản ứng gì hay không? Chẳng lẽ hắn đưa một vật đặc biệt sao?
Tầm mắt Tần Chỉ Ái không tự chủ dời đến ngăn kéo đựng cái hộp đó, cô do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi tới, mở ngăn kéo, lấy ra cái hộp đó, mở ra dây ruy băng màu hồng, chậm rãi kéo hộp lên.
Chỉ là liếc mắt một cái, cả người cô như bị điểm huyệt, cứng đờ lại tại chỗ, không nhúc nhích.
Bên trong vốn không phải là lễ vật hắn muốn đưa cho Lương Đậu Khấu, mà ngày đó dưới cơn tức giận của hắn, đã vứt đi vòng cổ Tần Gia Ngôn đã tặng cho cô. . . . . .
Nơi rạn nứt, đã được hàn kín, có thể bởi vì vết sửa chữa, mà không thế nào đẹp được, mà nơi rạn nứt đó còn được đính thêm một viên trân châu rất nhỏ, thoạt nhìn rất đẹp và tinh xảo.
Cố Dư Sinh không phải đều rất chán ghét Lương Đậu Khấu sao? Hắn vì chuyện gì mà lại làm chuyện gì?
Theo nghi hoặc, nháy mắt trong đầu Tần Chỉ Ái thoáng hiện lên hình ảnh Cố Dư Sinh đưa chi phiếu cho cô, lại từ Anh quốc chạy tới Paris tặng lễ vật cho cô. . . . . . Khi đó cô cảm thấy, có thể là bởi vì do ông nội, hắn mới có thể đi làm mấy chuyện đó. . . . . . Chỉ là tối hôm qua hắn đứng lâu ở dưới mưa như vậy, rõ ràng chính là đang hoài niệm, lại còn lời dặn dò vào buổi sáng của hắn với quản gia, rõ ràng là đang quan tâm cô. . . . . .
Vậy có thể nào, hiện tại hắn lại đối xử thay đổi với Lương Đậu Khấu? Nếu thật sự có điều thay đổi, như vậy có thể là do khoảng thời gian cô sắm vai Lương Đậu Khấu đã khiến hắn thay đổi?
Nếu thật sự như cô đoán, vậy thuyết minh. . . . . . Tần Chỉ Ái nghĩ đến đây, bỗng nhiên liền ngừng lại ý niệm này.
Tám năm trước, lúc đó chẳng phải là cô đoán như vậy sao, nghĩ đến hắn có lòng với cô, chỉ là cuối cùng thì sao? Cũng chỉ vì cô tự lừa mình dối người tưởng tượng ra, cho nên lần này. . . . . . Nói không chừng lại là suy nghĩ kỳ lạ của cô?
Cho nên, không cần phải suy nghĩ bậy bạ . . . . . . Có lẽ là hắn áy náy với chuyện ngày đó, mới làm ra hành động đó. . . . . .
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu mình, sau đó cầm lên vòng cổ, đi đến phía bên giường, cô mới vừa ngồi ở trên mép giường, thì chuông cửa ở dưới lầu, đã vang lên.
Giờ này cũng nhanh đã đến mười một giờ rồi, là ai gần hơn nửa đêm lại đến đây ?
Tần Chỉ Ái bỏ vòng cổ xuống, vội vàng đi xuống lầu, mở cửa phòng, chạy về phía cửa vườn.
Trong vườn không bật đèn, một mảnh tối đen, chờ cô đi đến gần cửa lớn, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa, Tần Chỉ Ái mới nhìn rõ người ấn chuông.