Ép Yêu 100 Ngày

Chương 96: Ép Yêu 100 Ngày


trước sau

Quả Quả không nói nữa, liếc mắt nhìn Lục Bán Thành một cái, thấy ly nước của hắn đã uống hết, liền khom người cầm ly lên đi vào nhà bếp.
Rất nhanh, Quả Quả liền quay lại, ngoại trừ ly nước trong tay của Lục Bán Thành, còn có một ly sứ màu hồng nhạt, cô để ly nước của Lục Bán Thành về chỗ cũ trước, sau đó mới đưa ly cho Hứa Ôn Noãn: “Uống nước đi.”
Hứa Ôn Noãn nhận bằng 2 tay: “Cảm ơn.”
Quả Quả nhìn về phía Hứa Ôn Noãn, khẽ cười, còn chưa mở miệng, Lục Bán Thành ngồi trên ghế salon đã lên tiếng trước: “Quả Quả, em đến phòng ngủ sấy cho khô tóc đi, đừng đến bị lạnh.”
Lại bắt cô làm lá chắn, đi đến phòng ngủ, không phải để Hứa Ôn Noãn hiểu lầm mối quan hệ của 2 người họ sao? Trên mặt Quả Quả có chút không vui.



Lục Bán Thành nhìn Quả Quả nhíu mày một cái, mở miệng lần nữa, lần này giọng điệu lại mang theo vài phần dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, nhanh đi.”
Quả Quả đương nhiên hiểu cái nhíu mày của hắn là gì, hắn muốn cô phối hợp diễn kịch với hắn, cô nghĩ đến những lời cô đã hứa với hắn trước giờ ăn cơm tối, tuy rằng không muốn làm nhưng vẫn “Vâng” một tiếng, sau đó quay người đi vào phòng ngủ của Lục Bán Thành.
Tình cảnh đó thu hết vào mắt Hứa Ôn Noãn, trong lòng cô lại có chút đau, sắc mặt cũng ngày một trắng bệch.
Vào đêm Tưởng Tiêm Tiêm bắt nạt cô, hắn cũng đã từng che chở quan tâm chăm sóc cô như vậy, giọng điệu nói chuyện cũng cưng chiều như vậy đó, bây giờ tất cả đều được hắn dành cho một người con gái khác rồi.
Sau khi Quả Quả rời đi, phòng khách lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.


Qua một lúc lâu, Lục Bán Thành mới khép lại tài liệu đang xem trong tay, quay đầu nhìn Hứa Ôn Noãn vẫn đang yên lặng nãy giờ: “Em đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô đến tìm hắn, thật sự là có chuyện muốn nói với hắn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là không có cô bé tên Quả Quả kia.
Bọn họ đều ở đây, những câu hỏi cô đã nghĩ kỹ kia, đại loại là “ Anh còn yêu em không?” sao cô có thể hỏi ra được chứ?”
Lục Bán Thành đợi Hứa Ôn Noãn một chút, thấy cô rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đầu gối của mình, không nói gì, lại mở miệng: “Hả?”
“Cái gì?” Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Bán Thành lại kinh ngạc hỏi lại, sau đó liền nhớ ra lúc nãy hắn nói gì, liền có chút lúng túng cười cợt, a một tiếng, sau đó liền dừng lại không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, đầu ngón tay cô căng thẳng nắm quần áo, sau đó lại nghĩ đến 2 tháng trước, lần cuối cùng hắn và cô gặp nhau, dưới tình thế cấp bách lại nói: “Tôi... tôi hôm nay gặp anh liền chớt nhớ đến hồi tết, anh có mua cho tôi một hộp thuốc dạ dày. Tôi... tôi.......” Hứa Ôn Noãn càng nói càng có chút khó mở miệng, một hộp thuốc thì có bao nhiêu tiền, căn bản không đáng trở thành một lý do, chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “.....Còn chưa trả tiền lại cho anh.”
Sao với sự bất an của cô, Lục Bán Thành lại có vẻ thong dong thản nhiên “ơ” một tiếng, sau đó lại không thấy kẽ hở nào trong câu nói của cô.
Hứa Ôn Noãn mở túi ra, lấy một tờ 20 tệ đặt trên khay trà.
Cô nhìn thấy Lục Bán Thành không có ý muốn nói gì nữa, sau một lát lại lên tiếng: “Đêm đó vốn là chờ anh ra đưa cho tôi, nhưng lại xảy ra chút chuyện. . .
Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông hoàn toàn hờ hững không để tâm đến những chuyện mà cô đang nói, trong miệng cô muốn nói gì đó nữa, liền dừng lại.


Lục Bán Thành cho rằng cô nói xong rồi, lúc này mới nhẹ nhàng nhìn cô gật đầu hời hợt nói: “Vậy sao...” sau đó không nói gì nữa.
Thì ra hắn thật sự không muốn biết cô đã xảy ra chuyện gì, chẳng có chút hứng thú nào nữa.
иgự¢ Hứa Ôn Noãn khó chịu đến nỗi suýt chút nữa cô đã thở không ra hơi.
Trong phòng khách lại cực kỳ yên tĩnh, bây giờ thật sự Hứa Ôn Noãn không còn gì để nói, cứ yên lặng chống đỡ trái tim đau đớn của mình như vậy một lúc, cuối cùng không chịu đựng nổi, cô chỉ có thể chào tạm biệt hắn: “Vậy, không còn chuyện gì, tôi đi trước.”
"Ừ". Lục Bán Thành lưu loát trả lời.
Hứa Ôn Noãn đứng dậy, Lục Bán Thành vẫn ngồi trên ghế salon, không có ý muốn tiễn khách.
Cô ôm túi đứng ở chỗ cũ 2 giây, sau đó không nhịn được lại giả vờ như hỏi cho vui vậy: “Cô gái kia là bạn gái của anh sao?”
Những chuyện có liên quan đến hắn, từ trước đến nay cô chưa hề hỏi đến nhưng lần này đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng hỏi hắn.... lưng Lục Bán Thành càng căng thẳng một hồi, ý thức được nếu chân hắn có thể cử động được, hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ, hắn chẳng thể làm gì cả.
Mặc kệ cô có quan tâm hay không không quan trọng, quan trọng là lúc này hắn không có tư cách xuất hiện trong cuộc đời cô như lúc trước nữa.
Lục Bán Thành nhìn mắt Hứa Ôn Noãn, ôn hòa sạch sẽ, lại sau một lúc mới gật đầu, không ở miệng, chỉ "Ừ" một cái thừa nhận.

Tim cô như bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, toàn thân Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng lay động.
Cô cười với Lục Bán Thành, nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, chúc mừng anh.”
Lục Bán Thành cụp mắt, cười yếu ớt không nói gì.
Hứa Ôn Noãn cảm thấy trong mắt mình thật chua xót, cô không dám ở lâu thêm nữa, vội vã nói tạm biệt xong cũng không chờ Lục Bán Thành đáp lại mà liền quay người, nhẹ nhàng đi về phía cửa chính.
Còn chưa đến trước cửa, mắt của cô đã ướt nước, cô không dám giơ tay lên lau mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn tìm giày của mình, ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân thay giày, buộc dây giày nhiều lần cũng không buộc chặt được, cô liền bỏ qua, đứng lên, mở cửa ra, cô còn chưa cất bước, dây giày đã bung ra, không nhìn rõ lại vấp phải dây, sau đó bị vấp ngã, chật vật bò trên mặt đất.
Hứa Ôn Noãn càng muốn khóc hơn rồi.
Nghe thấy tiếng động, Quả Quả từ trong phòng ngủ chạy ra, trước tiên là sốt ruột gọi: “Anh Bán Thành”, nhưng nhìn thấy không phải Lục Bán Thành thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía trước cửa, thấy Hứa Ôn Noãn đang nằm trên mặt đất, cô vội vàng chạy tới khom người đỡ Hứa Ôn Noãn dậy: “Chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Vì ánh mắt cô ướt nước cho nên Hứa Ôn Noãn không dám nhìn Quả Quả mà chỉ lắc lắc đầu, cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Không sao.” Còn chưa chờ Quả Quả nói gì đã lên tiếng: “Tôi đi trước.” Sau đó liền rút tay khỏi cáng tay của Quả Quả, khập khễnh đi đến thang máy.
“Chân của cô bị bong gân rồi sao?” Quả Quả nhìn thấy khác thường, liền đuổi theo hỏi.
“Không sao!” Hứa Ôn Noãn đưa lưng về phía Quả Quả, trả lời, giọng nói nghẹn ngào rất rõ ràng.


Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn đi vào, quay đầu nhìn về phía Lục Bán Thành đang ngồi, thấy cô ngã chổng vó như vậy hắn vẫn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, không có ý muốn đứng dậy hỏi han chút nào.
Đáy mắt cô càng chua xót, Hứa Ôn Noãn sợ mình không khống chế được mà khóc lên, liền nhanh chóng bấm nút đóng cửa.
. . . . .
Quả Quả chờ thang máy đi xuống tầng dưới mới quay vào nhà, đóng cửa lại, trong phòng khách chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.
Người đàn ông tuy có vẻ rất bình thản nhưng tay hắn lại nắm chặt mền khiến nó nhăn nhúm lại.
Quả Quả không đành lòng đưa mắt nhìn đèn trên bàn, nhẹ giọng nói: “Hình như rất nghiêm trọng, cổ chân bị đau nên bước chân cũng đi rất vất vả.”
Lục Bán Thành không nói gì, môi mím thành một đường.
“Lần cuối cùng chị ấy trả lời em, giọng nói cực kỳ run rẩy, hình như là đang khóc.” Quả Quả do dự một chút, lại nói.
Lục Bán Thành vẫn không lên tiếng như cũ, dư quang của Quả Quả lại nhìn thấy tay hắn đang nắm chăn trên người chặt hơn, bắt đầu run lên.
Quả Quả giật giật môi, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, quay người đi đến phòng ăn, chuẩn bị lấy thuốc cho Lục Bán Thành uống.


Cô vừa mới mở thuốc ra, còn chưa kịp lấy thuốc, liền nghe tiếng ầm một cái.
Quả Quả ngẩng người, như đoán được chuyện gì, liền vội vàng để thuốc xuống, vội vã chạy ra phòng khách, Lục Bán Thành vốn ngồi trên ghế salon đã không thấy đâu nữa, cô vội vàng chạy tới 2 bước, nhìn Lục Bán Thành trên mặt đất, cô lo lắng gọi: “Anh Bán Thành!” còn chưa đến nâng Lục Bán Thành lên, hắn đã chống tay nâng nửa người trên lên, vất vả bò về phía cửa sổ.
“Anh Bán Thành anh đang làm gì vậy? Anh muốn lấy cái gì? Có thể nói cho em biết mà!” Quả Quả ngồi xổm xuống, muốn kéo cánh tay Lục Bán Thành nhưng hắn lại dùng sức hất cánh tay của cô ra, khiến cô suýt ngồi bệch xuống đất.
“Anh Bán Thành!” Quả Quả nhanh chóng đi đến bên người Lục Bán Thành lần thứ hai, vừa mới định đỡ Lục Bán Thành dậy, hắn đã bò đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cả người run rẩy một cái, bỗng nhiên trở nên bất động.
Quả Quả ngẩng người nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Hứa Ôn Noãn ngồi chôn đầu vào đầu gối, ngồi xổm bên đường.
Vì tầng này khá cao nên không thấy rõ bờ vai của cô có run rẩy hay không, nhưng bộ dạng này, chắc chắn là đang khóc rống lên.
Quả Quả thu tay lại, sau một lúc mới nhìn mặt Lục Bán Thành.
Lông mày Lục Bán Thành nhuốm đầy đau khổ và cô đơn, hắn rõ ràng cực kỳ khổ sở nhìn chằm chằm cô gái dưới lầu nhưng nhìn một hồi, lại cười trầm thấp ra tiếng: “Anh muốn tiễn cô ấy, nhưng lại không đứng lên nổi, anh nhìn thấy cô ấy té bong gân, anh muốn dìu cô ấy, cũng không làm được, anh nhìn thấy cô ấy khóc đau khổ như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy.....”
“A.....” nói xong lời cuối cùng, Lục Bán Thành lại cười khẽ một tiếng, nhưng rơi vào tai của Quả Quả, lại giống như tiếng gào khóc thê lương vậy.
Quả Quả đỏ mắt nói: “Anh Bán Thành, em giúp anh xuống xem cô ấy một chút....”
“Không cần.” Không đợi Quả Quả đứng dậy, hắn đã lên tiếng cắt ngang lời cô: “Em đưa điện thoại di động đến đây cho anh.”
Quả Quả làm theo.
Lục Bán Thành cầm điện thoại, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn dưới lầu, nhìn một lúc lâu, sau đó mới mở khóa màn hình, mở danh bạ ra, cuối cùng tìm thấy số của Ngô Hạo, hắn mới dừng lại.
Từ sau khi chân của hắn không đi lại được, hắn hầu như đã cắt đứt liên lạc với tất cả những bạn bè trước đây, đặc biệt là những người có liên quan đến Hứa Ôn Noãn, vì hắn không muốn cho cô biết, chân của hắn bây giờ đã tàn phế.
Nếu không phải chiều nay vô tình gặp cô, hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không muốn liên lạc gì với Ngô Hạo.
Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, nhanh chóng gửi một tin nhắn qua cho Ngô Hạo: “Chân của cô ấy bị thương, không lái xe được, cậu mau đến rước cô ấy đi, địa chỉ là...”
Soạn xong tin nhắn, Lục Bán Thành bấm gửi đi, lại sợ Ngô Hạo không tin, liền chụp một tấm hình Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu gửi cho hắn.
Đợi đến khi gửi tin nhắn thành công, Lục Bán Thành liền thoát ra khỏi tin nhắn, hắn như biết Ngô Hạo sẽ gọi điện thoại đến cho mình vậy, liền bấm nút tắt máy, kết quả còn chưa thật sự tắt nguồn, Ngô Hạo đã gọi điện thoại tới.
Lục Bán Thành không bắt máy, liền tắt máy, sau đó ném điện thoại qua một bên.
Quả Quả đẩy xe lăn tới cho hắn, dưới sự giúp đỡ của Quả Quả, hắn ngồi trên xe lăn, nhưng chưa nhanh chóng quay lại phòng khách mà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn ngồi dưới lầu.
Ngô Hạo đến nhanh hơn so với sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, hắn đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn, ngồi xổm xuống, sau đó không biết nói gì với cô, liền ôm lấy cô.
Lục Bán Thành nhìn thấy cảnh này, tay lại dùng sức nắm chặt thành quyền, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo ôm đi không chớp mắt, mãi đến khi không còn nhìn thấy hai người họ nữa, hắn vẫn hơi kinh ngạc nhìn con đường mà họ đã đi qua.
Đời này của hắn chưa từng ước ao biến thành bất cứ ai, nhưng nếu nhất định phải chọn một người, chắn chắn hắn sẽ chọn Ngô Hạo.
Lúc bọn họ ở cùng nhau, hắn ước ao mình có thể là một Ngô Hạo danh chính ngôn thuận ở bên cạnh cô.
Lúc bọn họ chia tay, hắn ước ao hắn chính là Ngô Hạo có 10 năm tình cảm và hồi ức đẹp với cô.
Hiện nay, hắn vẫn không ngừng ước sao, hắn có thể trở thành một Ngô Hạo khỏe mạnh để có thể chăm sóc cô, mà hắn bây giờ tàn phế như vậy, chẳng làm được gì.
“Anh Bán Thành, uống thuốc đi.” Quả Quả vừa cầm ly nước vừa cầm thuốc đi đến bên cạnh hắn.
Lục Bán Thành hồi phục lại tinh thần, cười yếu ớt với Quả Quả một cái, nhận thuốc, nhét vào miệng, sau đó mới bưng ly nước, uống ực một hớp thật mạnh.
Tốc độ uống thuốc của hắn khá nhanh khiến hắn bị sặc, sau đó liền ho khù khụ.
“Anh Bán Thành, anh không sao chứ?” Quả Quả vội vàng đưa tay ra vỗ vỡ lưng Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành vẫn ho nên không thể nào trả lời cô được, chỉ lắc tay với với Quả Quả ý nói hắn không sao.
Ho xong, Lục Bán Thành lại uống hai ngụm nước, sau đó mới đưa ly nước cho Quả Quả.
Quả Quả cầm ly nước quay lại phòng ăn, rửa ly xong liền để lại chỗ cũ, từ phòng ăn ra ngoài, cô vốn muốn đẩy Lục Bán Thành về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng vừa đi đến chỗ hắn, liền dừng lại.
Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn đang rũ mắt nhìn chằm chằm cái chân bị thương kia.
Cô thấy rõ một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống, rớt trúng vết sẹo trên đùi hắn.
Mở cửa xe, Ngô Hạo để Hứa Ôn Noãn ngồi ghế cạnh ghế người lái, sau đó giúp cô thắt dây an toàn, mới nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.
Sắc mặt của cô trắng bệch đến đáng sợ, nhắm chặt mắt, đuôi mắt vẫn còn rất ướt.
Ngô Hạo không biết nên nói gì, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói: “Anh đưa em về nhà trước, lát nữa sẽ quay lại lái xe của em đi, được không?”
Sau sự kiện bị Tưởng Tiêm Tiêm bắt cóc đến nay, Hứa Ôn Noãn đối với Ngô Hạo không có quen thân như trước đây nhưng dù sao cũng không xa cách ngàn dặm như lúc hai người mới chia tay, cho nên khi cô nghe thấy hắn nói như vậy cũng không mở mắt ra mà cũng không phản đối, chỉ gật đầu một cái, cũng có một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trúng quần áo của cô.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm trước иgự¢ Hứa Ôn Noãn, thấy một mảng áo ướt nhẹp, nhìn vài giây, sau đó đóng cửa xe, vòng qua đầu xe lên xe.
Lúc khởi động xe, Ngô Hạo nhìn qua cửa sổ xe, nhìn về phía nhà của Lục Bán Thành một chút, mới đạp chân ga, đi về phía nhà Hứa Ôn Noãn.
Dọc đường đi, hai người chẳng nói gì với nhau, lúc dừng đèn đỏ, Ngô Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, lại ngắm Hứa Ôn Noãn một chút.
Lúc hắn nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành vội vã rời đi, cô gái ngồi chồm hỗm trên mặt đất đang khóc đau lòng gần ૮ɦếƭ, cô khóc lâu như vậy, đôi mắt đều sưng lên, nhưng không biết nghĩ gì, cứ một chút lại có một vài giọt nước mắt tràn mi.
Tay Ngô Hạo không nhịn được mà nắm chặt bánh lái, một loại đau đớn khó chịu đè nặng иgự¢ hắn khiến hắn cực kỳ khó thở
. . . . . .
Lúc đi qua hiệu thuốc, Ngô Hạo dừng lại xuống xe mua một chai dầu xoa Ϧóþ.
Xe dừng lại dưới nhà Hứa Ôn Noãn, Ngô Hạo xuống xe trước, vòng tới chỗ bên cạnh tài xế, hắn vừa mở cửa xe, còn chưa đưa tay ra ôm Hứa Ôn Noãn, cô đã mở miệng trước: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tự đi được rồi.”
Ngô Hạo đưa tay đến một nửa liền dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn, rụt tay về.
Hứa Ôn Noãn nhịn đau, xuống xe, sau đó khập khễnh đi vào trong tòa nhà.
Lúc lên bậc thang, cô suýt ngã lần nữa, Ngô Hạo đi phía sau cô xông lên, dìu cô một cái, cô không để Ngô Hạo đỡ, liền rút cánh tay ra, đi vào, Ngô Hạo không yên lòng đi sau lưng cô, duy trì khoảng cách một mét.
Vào đến nhà, Hứa Ôn Noãn vì đau chân mà động tác cời giày cẩn thận từng ly từng tý, lúc cô hít vào một hơi lần thứ hai, Ngô Hạo đứng sau lưng cô không nói một lời liền ôm lấy cô đi đến sofa, sau đó, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng cởi giày cô ra.
Hắn vừa định nắn lại chân của cô, xem cô bị bong gân đến mức độ nào, Hứa Ôn Noãn liền co chân lại, Ngô Hạo nhếch môi một hồi, như không nhìn thấy chống cự của cô mà nắm chặt bàn chân trắng nõn của cô, không để ý đến cô đang giãy dụa mà kiểm tra nhiều lần, thấy cô không bị tổn thương đến xương, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy chai dầu xoa Ϧóþ trong túi ra, vừa mới chuẩn bị đổ vào lòng bàn tay giúp cô nắn lại, Hứa Ôn Noãn lại nói: “Tôi tự làm được.”
Động tác của Ngô Hạo dừng lại, ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của cô.
“Tôi tự làm là được rồi.” Hứa Ôn Noãn cường điệu nói lại một lần.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!