Cơn mưa chiều bất chợt đổ xuống như trút nước, từng giọt lạnh buốt lướt qua mái hiên vỡ nát của con hẻm nhỏ, nơi Lâm An Nhiên đang vội vã dọn dẹp quán cà phê đã tắt đèn từ lâu. Cô gái nhỏ nhắn, tóc dài buộc vội sau gáy, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn ánh lên sự cương nghị hiếm thấy.
“Bà ơi, bà ăn cháo đi rồi uống thuốc nhé.” – Cô nói khẽ qua điện thoại, tay vẫn lau nhanh bàn ghế.
“Ừ, bà chờ cháu về.” – Giọng người bà yếu ớt vọng qua máy, khiến tim An Nhiên thắt lại.
Cô cúp máy, khoác vội chiếc áo mưa rách vai, chạy lao đi giữa màn mưa như màn sương dày đặc. Thành phố về đêm lặng lẽ, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt soi lên mặt đường loang loáng nước.
Đúng lúc ấy, ở góc đường bên phải, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại đột ngột. Âm thanh phanh gấp kéo dài khiến An Nhiên giật mình.
“Ầm!”
Một bóng người đàn ông đổ gục ra bên đường, cánh tay nhuốm máu, chiếc sơ mi trắng sẫm nước mưa và đỏ loang lổ. Cô sững sờ chỉ trong một giây, rồi lao về phía đó.
“Anh ơi! Anh có sao không?” – Cô lay vai người đàn ông, gương mặt anh lạnh như băng, lông mày nhíu chặt vì đau đớn.
Mắt anh khẽ mở, ánh nhìn sâu hun hút như hút lấy ánh mắt cô trong giây lát – một đôi mắt đen như vực sâu, lạnh lẽo, nhưng phảng phất nỗi đau âm thầm.
“Cô… cứu tôi…” – Anh thều thào.
Không suy nghĩ thêm, An Nhiên dìu anh lên xe taxi gần đó, gọi lớn: “Bệnh viện gần nhất, nhanh lên!”
Tài xế nhìn bộ dáng ướt sũng của cô gái, rồi lại nhìn người đàn ông ngất lịm trên tay cô, gật đầu không hỏi thêm. Xe lăn bánh lao đi trong cơn mưa không dứt.
Phòng cấp cứu bệnh viện rực sáng đèn.
An Nhiên ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, áo mưa ướt sũng vẫn chưa kịp cởi, tay ôm chặt chiếc túi nhỏ với mấy tờ tiền lẻ và thuốc cho bà.
“Người nhà bệnh nhân Trình Dục Thần?” – Một y tá bước ra.
“Ơ… tôi… tôi không phải người nhà. Tôi chỉ là… người đưa anh ấy đến.” – Cô lúng túng.
Y tá liếc nhìn hồ sơ: “Anh ấy bị va chạm mạnh, chấn thương phần mềm, cần nằm viện theo dõi. Nhưng không có giấy tờ tùy thân, cô có thể làm thủ tục tạm ứng viện phí không?”
An Nhiên lặng người. Trong túi cô chỉ còn đúng một tờ 200 ngàn. Cô ngập ngừng: “Tôi… không có đủ tiền…”
Cô nhìn qua cửa kính phòng bệnh, người đàn ông lạ vẫn bất tỉnh, mặt mày trắng bệch. Lương tâm không cho phép cô bỏ đi.
Cắn răng, An Nhiên chạy đến bàn thu ngân, lấy ra thẻ căn cước: “Tôi sẽ làm bảo lãnh. Viện phí… tôi sẽ cố xoay sau.”
Cô ký giấy tạm ứng bằng tên mình, không biết rằng hành động ấy đã thay đổi cả cuộc đời cô.
Ba ngày sau.
“Anh tỉnh rồi à?” – Giọng nói trong trẻo vang lên khi người đàn ông mở mắt trong căn phòng cao cấp của bệnh viện.
Trình Dục Thần – tổng giám đốc lạnh lùng của Tập đoàn Trình Thị – khẽ nhíu mày, ánh mắt đầu tiên đập vào là gương mặt một cô gái trẻ, quần áo bình thường, đôi mắt nâu ấm áp nhưng lấm tấm quầng thâm vì mất ngủ.
“Cô là ai?”
“Lâm An Nhiên. Tôi đưa anh vào viện hôm trước. Bác sĩ nói anh bị choáng do mất máu và hạ đường huyết. Anh bị ngất ngay giữa đường…”
Dục Thần nhìn cô vài giây, rồi gật nhẹ đầu. “Cảm ơn.”
“Không có gì. Tôi chỉ là làm điều nên làm.” – Cô mỉm cười.
Một lúc sau, y tá đưa vào giấy xuất viện. Dục Thần ký tên – nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát. An Nhiên thoáng giật mình khi thấy hàng chữ: Trình Dục Thần.
“Tôi có thể hỏi… anh làm nghề gì không?” – Cô tò mò, vì cả ba ngày qua, anh gần như không liên lạc với ai, chẳng có ai đến thăm, nhưng bác sĩ và y tá đều rất nể sợ anh.
“Doanh nhân. Cảm ơn cô đã giúp.” – Anh đáp cộc lốc.
Rồi không nói thêm lời nào, anh đứng dậy, khoác áo, rời đi. Trước khi bước qua cửa, anh quay lại:
“Lâm An Nhiên, tôi sẽ không quên chuyện này.”
Tối hôm đó, An Nhiên về nhà, bà cô đã được đưa vào viện kiểm tra lại. Số tiền viện phí khiến cô như bị tát vào mặt – hơn mười triệu cho một đợt nhập viện mới.
Cô gục đầu bên giường bệnh bà, nắm tay người bà gầy guộc.
“Bà à… cháu không sao đâu… cháu sẽ xoay được.” – Cô thì thầm, giọng run run.
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Cháu đã vất vả quá rồi…”
Đêm đó, An Nhiên khóc lần đầu sau nhiều năm.
Cô không biết rằng – ở tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng giữa trung tâm thành phố, người đàn ông cô cứu đang nhìn màn hình máy tính, hiện rõ thông tin cá nhân của cô – từ nơi ở, tình trạng tài chính, hồ sơ học vấn cho đến hoàn cảnh gia đình.
“Lâm An Nhiên…” – Trình Dục Thần lặp lại cái tên ấy, đôi mắt sắc lạnh ánh lên tia suy tính.
“Một cô gái sẵn sàng ký giấy tạm ứng bệnh viện cho người xa lạ… không nhiều đâu.” – Trợ lý Kha đứng bên cạnh, khẽ nói.
“Cô ấy đáng tin.” – Dục Thần lạnh lùng đáp.
“Ngài định dùng cách đó sao?” – Trợ lý hỏi.
Anh không trả lời, chỉ nhìn màn hình thêm một lúc lâu rồi nói:
“Chuẩn bị hợp đồng kết hôn. Gửi đến cô ta vào sáng mai.”