Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày vừa len qua khung cửa nhỏ trong căn phòng trọ cũ kỹ, Lâm An Nhiên đã dậy sớm. Cô lặng lẽ chuẩn bị cháo cho bà, xếp gọn thuốc men rồi rảo bước đến bệnh viện.
Dù chưa xoay được viện phí, cô vẫn không thể vắng mặt. Bà là tất cả những gì cô có.
Trên đường ra trạm xe buýt, một chiếc xe đen sang trọng bỗng dừng lại ngay bên lề đường. Cửa kính hạ xuống, một người đàn ông trẻ mặc vest đen, dáng vẻ thư ký, lên tiếng:
“Cô Lâm An Nhiên?”
An Nhiên khựng lại. “Vâng? Tôi là An Nhiên… Có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi được Tổng Giám đốc Trình Dục Thần ủy quyền. Anh ấy muốn gặp cô. Nếu cô đồng ý, xin mời lên xe.”
Cô sửng sốt. Trình Dục Thần? Người đàn ông bị tai nạn hôm trước?
“Nhưng... tôi không quen anh ta.”
“Anh ấy nói… đây là việc có lợi cho cả hai bên.”
An Nhiên thoáng do dự. Đầu óc cô xoay vòng với những câu hỏi chưa lời giải. Cuối cùng, cô ngồi vào xe – một phần vì tò mò, phần vì muốn trả món nợ ân tình kỳ lạ này cho trọn.
Xe dừng lại trước một tòa nhà trụ sở đồ sộ của Tập đoàn Trình Thị – cái tên mà An Nhiên từng nghe thoáng qua khi đọc báo, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ bước chân vào.
Cô được đưa lên tầng 38, nơi có văn phòng tổng giám đốc.
Cánh cửa mở ra, một không gian rộng lớn, sang trọng như trong phim hiện ra trước mắt cô. Căn phòng có kính suốt trần, nhìn ra toàn cảnh thành phố. Bàn làm việc tối màu đặt giữa căn phòng, sau đó là một người đàn ông đang quay lưng nhìn ra ngoài trời.
Không cần quay lại, anh lên tiếng: “Mời ngồi.”
An Nhiên chậm rãi bước tới, ngồi đối diện anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trình Dục Thần xoay người lại. Anh vẫn lạnh lùng, đôi mắt sâu hun hút, không chút biểu cảm.
“Cô đã cứu tôi. Tôi không quen nợ ai điều gì.”
An Nhiên lúng túng: “Tôi… không cần anh trả ơn. Tôi chỉ làm điều nên làm thôi.”
Anh nhìn cô vài giây, rồi đẩy một tập hồ sơ tới trước mặt cô.
“Vậy thì xem như là một lời đề nghị công bằng. Cưới tôi.”
Không khí như đông cứng.
An Nhiên tròn mắt: “Cưới… gì cơ?”
“Cưới tôi. Trong một năm.” – Anh lặp lại, giọng điềm tĩnh như nói về một bản hợp đồng kinh doanh.
Cô gần như bật dậy khỏi ghế: “Anh điên rồi à?”
“Hoàn toàn tỉnh táo.” – Anh nói, vẫn không hề thay đổi nét mặt. “Tôi cần một người vợ hợp pháp trong một năm để giải quyết chuyện cá nhân. Cô là người phù hợp nhất – không liên quan, không ràng buộc, kín đáo.”
An Nhiên lắc đầu mạnh: “Tôi không hiểu anh đang đùa gì, nhưng tôi không thể… tôi không phải người sống vì tiền!”
Dục Thần nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu hơn: “Nhưng cô đang cần tiền chữa bệnh cho bà.”
Cô cứng người.
Anh tiếp lời, đều đều: “Tôi đã xem hồ sơ của cô. Bà cô bị tiểu đường nặng, biến chứng tim mạch, cần điều trị dài hạn. Lương của cô không đủ trả viện phí, còn học phí cô cũng đang nợ.”
An Nhiên bàng hoàng. “Anh… theo dõi tôi?”
“Không. Tôi chỉ điều tra kỹ người tôi sắp đưa vào cuộc đời mình.”
Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng không có ý xúc phạm. Như thể... anh đang nói về một thương vụ giữa hai con người trưởng thành.
An Nhiên đứng dậy: “Tôi không bán mình. Dù có nghèo, tôi cũng không đánh đổi hôn nhân!”
Cô quay lưng bỏ đi. Nhưng chưa kịp mở cửa, anh nói thêm:
“Một năm. Cô sẽ có một tỷ đồng, một căn hộ riêng đứng tên, và toàn bộ viện phí cho bà cô sẽ do tôi chi trả. Sau một năm, chúng ta ký đơn ly hôn, đường ai nấy đi.”
An Nhiên đứng chết lặng. Một tỷ đồng. Một căn hộ. Viện phí bà...
Anh nói tiếp, như cắm thêm một nhát dao vào lòng cô:
“Hoặc cô có thể từ chối, và tiếp tục sống trong căn phòng 10m² với bà bệnh tật. Quyền chọn là ở cô.”
An Nhiên quay lại, mắt đỏ hoe: “Tại sao lại là tôi?”
“Vì cô là người duy nhất không cố gắng lợi dụng tôi khi tôi yếu đuối. Và cô đủ thông minh để hiểu rằng – hôn nhân này không dính dáng gì đến tình yêu.”
Không khí như nghẹn lại. Cô không biết nên giận, nên khóc hay nên cười cay đắng.
Dục Thần đẩy hợp đồng về phía cô lần nữa.
“Cô có ba ngày để suy nghĩ. Nếu đồng ý, gọi cho tôi.”
Không một lời tiễn, không hứa hẹn hoa mỹ.
Chỉ có bản hợp đồng hôn nhân… nằm lạnh lẽo giữa hai người xa lạ.
Tối đó, An Nhiên về phòng trọ, cẩn thận gấp bản hợp đồng lại, nhét dưới gối như sợ bà nhìn thấy. Cô ngồi lặng trong bóng tối, tiếng quạt kêu cọt kẹt, mùi thuốc xông lên từ giường bệnh bà.
Một bên là tự trọng. Một bên là bà – người đã nuôi cô từ nhỏ, hy sinh tất cả cho cô học hành, sống tử tế.
“Một năm thôi sao?” – Cô tự hỏi, môi mím chặt.
Cô biết, lựa chọn này... sẽ không còn lối quay về.