Lễ cưới bị hoãn.
Tin tức lan truyền như một cơn bão nhỏ giữa giới doanh nhân – không ồn ào nhưng đủ để làm người ta xì xào bàn tán. Người thì đoán Lan Anh đã phát hiện điều gì đó về anh Minh. Người thì bảo anh Minh lạnh lùng nên cô gái ấy chịu không nổi. Cũng có kẻ ác miệng cho rằng Lan Anh chỉ là một bước đệm trong kế hoạch kinh doanh của tổng giám đốc trẻ tuổi.
Nhưng Lan Anh không quan tâm.
Cô tắt điện thoại, xin nghỉ phép, thu dọn hành lý rời khỏi thành phố hoa lệ để về lại quê – nơi có cánh đồng lúa thênh thang, có con đường đất đỏ quen thuộc dẫn về ngôi nhà cũ nằm nép mình dưới rặng cau.
Chiều xuống, cô đứng giữa khoảng sân, ngước nhìn bầu trời nhuộm hoàng hôn, cảm giác như vừa rũ bỏ một lớp vỏ nặng nề. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thở ra một hơi thật dài, không phải để nuối tiếc, mà để bắt đầu tự chữa lành.
Mẹ cô nấu một nồi canh rau đay tôm tươi như thuở Lan Anh còn học cấp ba. Bà không hỏi về lễ cưới, chỉ nói một câu:
“Con gái à, người đàn ông thật lòng sẽ không để con một mình đối mặt với sóng gió.”
Lan Anh cúi đầu, lòng quặn lại.
Một tuần sau, giữa buổi sáng đang dọn vườn, cô thấy một chiếc xe đen đỗ trước cổng. Anh Minh bước xuống.
Ánh mắt anh vẫn như cũ – kiên định và mệt mỏi. Có điều hôm nay, anh không mặc vest, mà chỉ khoác áo sơ mi trắng giản dị, tay xách theo một túi trái cây và một bó hoa cúc trắng.
Lan Anh đứng bất động. Cô không ngờ anh tìm đến. Càng không ngờ anh sẽ chọn cách xuất hiện như một người đàn ông bình thường nhất.
Anh bước lại gần, dừng cách cô vài bước. “Anh không đến để biện minh hay van xin. Anh chỉ muốn gặp em.”
Cô gật đầu, đưa tay mời anh vào nhà.
Họ ngồi nơi hiên gỗ cũ, nơi cô từng chơi chuyền thun với bạn thuở bé. Anh Minh lặng lẽ nhìn những hàng cau đong đưa trong gió, rồi nói:
“Anh sai. Không phải vì đã từng mắc lỗi, mà vì đã giấu em.”
“Em không cần một người hoàn hảo,” Lan Anh khẽ nói, “chỉ cần một người trung thực với em.”
Anh quay sang nhìn cô, mắt đầy chân thành. “Anh đến đây không để xin em quay lại. Anh đến vì muốn em biết: nếu có ngày em bước đến lễ đường, thì đó là lựa chọn của em – không phải áp lực, không phải kế hoạch, càng không phải vì ai khác ngoài chính trái tim em.”
Lan Anh lặng người. Mọi cảm xúc trong cô vỡ òa như cơn mưa đầu hạ.
“Anh từng nghĩ giữ được em là thắng. Nhưng bây giờ anh biết... giữ được niềm tin của em mới là điều quan trọng.”
Anh đứng dậy, đặt bó hoa cúc trắng lên bậc thềm. “Hoa này... là loại em nói thích nhất, nhưng chưa từng được ai tặng. Anh hy vọng mình không đến quá muộn.”
Sau khi anh rời đi, Lan Anh ngồi lại thật lâu bên bó hoa ấy.
Hoa cúc trắng – đơn giản, thanh khiết, nhưng đủ để níu giữ một niềm tin đang chực gãy.
Tối hôm đó, cô mở điện thoại, đọc lại tin nhắn cuối cùng Minh gửi từ một tuần trước:
“Anh không biết em có còn muốn nhìn thấy anh không, nhưng nếu một ngày em cần anh – dù là một lời giải thích hay một cái nắm tay – anh vẫn ở đây.”
Lan Anh bấm trả lời.
Chỉ vỏn vẹn ba từ: “Em cần thời gian.”
Trên thành phố xa xôi, anh Minh cầm điện thoại, mỉm cười nhẹ.
Đôi khi, tình yêu thật sự không cần câu “mãi mãi”, mà cần hai người dám dừng lại để lắng nghe nhau – giữa những hỗn độn, giữa muôn vàn hiểu lầm.