Tháng sau, lễ cưới chính thức được lên lịch. Sau bao nhiêu năm sống lặng lẽ giữa phố thị xô bồ, Lan Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình khoác lên chiếc váy cưới trắng tinh, tay trong tay cùng người đàn ông mà cô nguyện lòng gắn bó suốt đời.
Anh Minh không chọn tổ chức tiệc cưới rình rang như những người trong giới doanh nhân thường làm. Thay vào đó, anh muốn một buổi lễ nhỏ, ấm cúng, nơi chỉ có gia đình và những người thân thật sự. Đó cũng là điều Lan Anh mong đợi – một sự khởi đầu nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Thế nhưng, giữa lúc mọi thứ tưởng chừng đang trôi đi suôn sẻ, một biến cố bất ngờ ập đến.
Ba ngày trước lễ cưới, trong khi đang ở studio thử váy cưới, Lan Anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý của anh Minh – chị Phượng.
“Em đang rảnh không? Có chuyện này… chị nghĩ em cần biết.”
Lan Anh lập tức đến văn phòng anh Minh theo lời hẹn. Không khí nơi đây hôm nay có gì đó khác lạ. Căng thẳng. Lặng lẽ. Những ánh nhìn của nhân viên dường như né tránh cô.
Trong phòng họp, chị Phượng đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt Lan Anh. Đó là bản sao loạt email được gửi đến một tập đoàn đối tác – với nội dung tố cáo anh Minh dùng danh nghĩa hôn nhân để thao túng giá trị cổ phần, nghi ngờ anh lấy danh nghĩa kết hôn để “rửa sạch” một phần tài sản không rõ nguồn gốc.
Lan Anh chết lặng.
“Chị không tin chuyện này là thật,” chị Phượng nói nhanh, “nhưng sự thật là hôm qua có người gửi những tài liệu này đến ban giám đốc công ty mẹ ở Singapore. Mọi việc đang bị điều tra.”
“Người gửi là ai?”
Chị Phượng lắc đầu. “Không rõ. Chỉ ký tên ‘Người Biết Quá Khứ Của Anh’. Nhưng có vẻ... mọi chuyện liên quan đến một người tên Hưng.”
Cái tên đó như một mũi dao đâm thẳng vào ngực Lan Anh. Cô đứng dậy, toàn thân run rẩy.
Tối hôm đó, Lan Anh tìm gặp anh Minh tại căn hộ riêng của anh.
Cô đưa tập tài liệu lên bàn, giọng run: “Anh giải thích đi. Em không muốn tin vào bất cứ điều gì trong này. Nhưng em cần nghe từ chính anh.”
Anh Minh im lặng khá lâu. Sau cùng, anh đứng dậy, bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đang mưa.
“Anh từng giấu em điều này,” giọng anh trầm hẳn. “Trước đây, đúng là anh có tham gia một vụ chuyển nhượng cổ phần không minh bạch. Lúc đó, anh còn trẻ và quá tham vọng. Anh bị cuốn vào những cuộc chơi quyền lực mà không lường trước hậu quả.”
Lan Anh siết chặt tay. “Vậy em là gì trong cuộc chơi đó, Minh? Một quân cờ đẹp để anh ‘rửa sạch’ quá khứ?”
Anh quay lại, bước đến gần cô, ánh mắt không rời. “Không. Em không bao giờ là quân cờ. Em là điều duy nhất anh muốn giữ lại trong đời sau tất cả những sai lầm.”
“Vậy tại sao anh không nói ngay từ đầu?”
“Vì anh sợ,” anh thì thầm. “Sợ em rời đi khi biết anh từng không sạch sẽ. Sợ mất em trước cả khi có được em.”
Lan Anh nghẹn lại. Cô không phải là người ngây thơ. Cô hiểu trên thương trường, không ai hoàn toàn trong sạch. Nhưng cô không ngờ, điều này lại đến ngay trước ngày họ cưới.
Hôm sau, cô đến tìm Hưng.
Anh ngồi trong quán cà phê cũ, nơi mà họ từng hẹn hò thời sinh viên. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười, ánh mắt thản nhiên như thể chẳng có gì liên quan đến anh.
“Là anh đúng không?” Lan Anh hỏi thẳng. “Chính anh gửi hồ sơ tố cáo Minh?”
Hưng nhấp ngụm cà phê, nhẹ giọng: “Anh chỉ gửi sự thật. Còn em chọn tin hay không, đó là chuyện của em.”
“Sao anh phải làm thế?”
“Vì em. Vì anh không cam tâm để em gả cho một kẻ như hắn.”
Lan Anh cười buốt lạnh. “Anh không đủ tư cách nói câu đó. Anh đã chọn rời đi, và bây giờ quay lại chỉ để phá hỏng cuộc đời em lần nữa?”
Hưng nhìn cô, ánh mắt hơi chùng xuống. “Anh chỉ muốn em mở mắt ra. Em không thuộc về cái thế giới của những kẻ mang mặt nạ.”
Lan Anh rời quán với đầu óc rối bời. Cô không biết phải tin ai.
Tối đó, một mình trong phòng cưới ngập tràn hoa trắng, cô nhìn chiếc váy được đặt riêng treo bên khung cửa.
Câu hỏi dằn vặt cô suốt cả đêm: Liệu đây là đám cưới... hay chỉ là một ván cờ mà cô vô tình trở thành quân tốt cuối cùng?
Sáng hôm sau, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Lan Anh gọi điện hoãn lễ cưới.
Không một giọt nước mắt. Không một lời giải thích.
Cô cần thời gian. Không phải để chạy trốn, mà để tìm lại lòng tin – và để chắc chắn rằng, khi cô bước vào một cuộc hôn nhân, đó sẽ không phải là trò chơi của ai khác.