gả cho anh, không phải là mơ

Chương 4: Bước Chân Vào Thế Giới Của Anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên chưa từng nghĩ, chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, cô từ một cô phục vụ quán cà phê trở thành “phu nhân tổng giám đốc” của một tập đoàn tầm cỡ. Dù hôn nhân của cô và Trình Dục Thần chỉ là hình thức, nhưng cái tên “vợ Trình tổng” vẫn có sức nặng đến đáng sợ trong mắt người ngoài.

Cô bước ra từ căn hộ cao cấp vào sáng thứ Hai đầu tiên sau lễ ký hôn ước, được tài xế riêng đưa đến trung tâm thương mại để mua sắm theo yêu cầu của Trình Dục Thần.

“Trang phục của cô không phù hợp với vai trò hiện tại.” – Anh lạnh lùng nói tối hôm trước, sau khi liếc nhìn chiếc áo khoác cũ bạc màu cô treo sau cửa.

Và rồi sáng nay, xe đã chờ sẵn, cùng với một tấm thẻ đen không giới hạn. Trợ lý Kha ngồi bên ghế phụ, nói nhỏ:

“Phu nhân có thể chọn bất cứ thứ gì. Tổng Giám đốc dặn tôi hỗ trợ hết mức.”

Phu nhân. Từ đó khiến cô vẫn chưa quen tai.

An Nhiên bước vào khu mua sắm với ánh mắt đầy ngại ngần. Nơi đây – tất cả mọi thứ đều quá xa vời so với thế giới của cô. Những chiếc váy hàng hiệu, giày cao gót bóng loáng, túi xách có giá bằng vài tháng tiền viện phí.

Cô chưa từng dám đặt tay vào chúng – cho đến hôm nay.

“Cô ấy là ai vậy?”
“Ăn mặc quê mùa quá.”
“Trông không giống tiểu thư nhà giàu...”

Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên khi cô xuất hiện tại cửa hàng thời trang cao cấp. Cô gái bán hàng ban đầu cười nhạt khi thấy An Nhiên bước vào trong bộ đồ cũ sờn vai.

“Chào chị, cửa hàng này chuyên phục vụ khách VIP. Chị có hẹn trước không ạ?”

Trợ lý Kha bước tới, lạnh lùng đưa ra thẻ doanh nghiệp Trình Thị.

Ánh mắt cô bán hàng lập tức thay đổi: “Xin lỗi phu nhân, mời chị vào, chúng tôi sẽ hỗ trợ ngay.”

An Nhiên cười gượng. Cô không quen với sự đổi thái độ chóng mặt ấy. Nhưng điều đó lại càng khiến cô thấy lạc lõng.

Mặc bao nhiêu bộ, đi bao nhiêu đôi giày, thử bao nhiêu kiểu tóc – cô vẫn cảm thấy mình không thật sự thuộc về nơi này.

Khi thử chiếc đầm trắng xếp ly tinh tế, dáng dài đến gối, cô nhìn mình trong gương. Mái tóc buông nhẹ, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nổi bật trong ánh đèn.

Cô trông… đúng là “một phu nhân tổng tài”.

Nhưng sâu trong ánh mắt vẫn là một Lâm An Nhiên nhút nhát, cô độc và đầy tổn thương.


Chiều hôm đó, cô được mời tham dự một buổi tiệc nhỏ – buổi tiếp khách nội bộ của Trình thị, với sự hiện diện của các cổ đông và đối tác cấp cao. Trình Dục Thần yêu cầu cô xuất hiện cùng anh – để “xác nhận mối quan hệ hợp pháp”.

Cô mặc chiếc đầm trắng mới, bước đi bên cạnh anh – cao lớn, lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không dám đến gần. Anh không nắm tay cô, cũng không liếc nhìn cô, nhưng mỗi lần cô khẽ loạng choạng vì giày cao gót, bàn tay anh đều đỡ nhẹ nơi lưng, như một phản xạ tự nhiên.

Bữa tiệc sang trọng, rượu vang đỏ, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh trên đầu. Cô cảm thấy mình như nhân vật phụ trong một vở kịch, cố gắng mỉm cười đúng lúc, gật đầu đúng chỗ.

Và rồi – điều cô không muốn nhất cũng đến.

Một người phụ nữ trẻ, tóc uốn lọn, trang điểm hoàn hảo, trong bộ váy đỏ rực như lửa – bước tới. Cô ta nhìn An Nhiên một lượt từ đầu đến chân, rồi cười nửa miệng:

“Đây là… vợ mới của Trình tổng sao?”

Trình Dục Thần liếc nhìn người phụ nữ đó, khẽ nhíu mày. “Tần Nhược Hy, không phải chuyện của cô.”

An Nhiên giật mình. Tần Nhược Hy? Cái tên này từng được nhắc đến trong báo chí – thiên kim tiểu thư của tập đoàn địa ốc lớn, người yêu cũ của Trình Dục Thần.

Nhược Hy cười lạnh, quay sang An Nhiên:
“Cô thật may mắn, chỉ với vài giọt nước mắt là cướp được trái tim anh ấy. Nhưng nhớ nhé, không phải cứ mang danh phu nhân là được người ta yêu thật lòng.”

An Nhiên siết tay, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không đáp lại, chỉ cúi đầu nhẹ: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Sau lưng, cô nghe tiếng cười nhạt của Nhược Hy – pha chút khinh miệt.

Trình Dục Thần không nói gì, chỉ đặt tay lên lưng cô, dẫn cô đi nơi khác. Nhưng sự lạnh nhạt trong mắt anh càng khiến An Nhiên hiểu rõ vị trí của mình – một con tốt trong kế hoạch của anh, không hơn.


Buổi tối, về lại căn hộ, An Nhiên ngồi lặng trong phòng khách. Đèn vàng dịu nhẹ, thành phố ngoài kia nhấp nháy ánh đèn xe.

Trình Dục Thần bước ra từ phòng làm việc, tháo cà vạt, lướt mắt qua cô:

“Cô làm tốt. Họ đã tin rồi.”

An Nhiên không đáp.

“Cô thấy ổn chứ?” – Anh hỏi, lần đầu hạ giọng quan tâm.

Cô cười nhẹ: “Ổn… như một người đi lạc giữa thế giới không thuộc về mình.”

Dục Thần nhìn cô. Mắt anh tối lại trong giây lát, nhưng lại nhanh chóng trở về vẻ vô cảm.

“Cô không cần hòa nhập. Chỉ cần đóng vai đủ tốt là được.”

An Nhiên nhìn anh, đôi mắt trong veo và buồn lặng:
“Và nếu một ngày tôi diễn quá giỏi thì sao? Có khi nào… tôi tự tin rằng mình thật sự là vợ anh?”

Anh khựng lại. Im lặng kéo dài. Rồi anh đáp, lạnh như gió đầu đông:

“Cô sẽ không bao giờ là vợ tôi – thực sự. Nhớ điều đó.”

Cô gật đầu, cố nuốt cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ.

Đêm đó, lần đầu tiên cô nhận ra – không có gì đau bằng việc cố gắng sống trong một vai diễn, mà không được quyền quên rằng… mình chỉ là diễn viên phụ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.