Ba ngày trôi qua.
Ba ngày trằn trọc, do dự giữa đúng và sai, giữa tự trọng và hy sinh. Mỗi đêm, An Nhiên đều ôm gối ngồi lặng bên giường bà, ngắm gương mặt hốc hác của người thân duy nhất còn lại trên đời. Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đặn như nhắc nhở cô rằng thời gian không đợi ai.
Tối thứ ba, khi rời bệnh viện về, An Nhiên đi bộ qua khu nhà cao tầng, nơi ánh đèn vàng của những căn hộ sáng rực lên từng ô cửa sổ như một thế giới khác. Cô dừng lại dưới một tòa nhà sang trọng, ánh mắt đăm chiêu. Rồi bất ngờ, cô rút điện thoại ra.
“Là tôi. Lâm An Nhiên.” – Cô nói qua điện thoại, giọng run run. – “Tôi đồng ý. Anh có thể gửi địa chỉ để tôi ký hợp đồng.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi Trình Dục Thần đáp gọn:
“Tốt. Mai 9 giờ sáng, văn phòng luật sư Lâm Khải.”
Không có một lời chúc mừng, không có lấy một nhịp thở cảm xúc.
Chỉ là một thỏa thuận.
Văn phòng luật sư tọa lạc tại tầng 20 của một tòa nhà kính giữa trung tâm thành phố. An Nhiên bước vào, tay nắm chặt túi xách, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng vẫn không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Trình Dục Thần đã ngồi đó, áo sơ mi trắng, vest xám tro, đồng hồ bạc đắt tiền lấp lánh nơi cổ tay. Anh không nhìn cô khi cô bước vào, chỉ khẽ gật đầu chào.
“Ngồi đi.” – Anh nói, không chút biểu cảm.
Luật sư đưa cho cô bản hợp đồng. Dày hơn cô nghĩ.
Mục 1: Cuộc hôn nhân kéo dài đúng 12 tháng.
Mục 2: Không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.
Mục 3: Sống chung tại căn hộ riêng do phía Trình cung cấp, chỉ để giữ hình thức.
Mục 4: Không quan hệ thể xác, không có quyền đòi hỏi tình cảm.
Mục 5: Nếu một trong hai bên vi phạm, hợp đồng sẽ chấm dứt và không có bồi thường.
Cuối cùng là điều khoản tài chính:
Sau 12 tháng kết thúc hợp đồng, cô sẽ nhận được một tỷ đồng, cùng quyền sở hữu căn hộ nơi ở hiện tại. Toàn bộ viện phí cho bà cô sẽ được chi trả ngay trong ngày hôm nay.
An Nhiên đọc từng dòng như nuốt từng viên thuốc đắng. Tim cô đập mạnh, tay khẽ run.
“Cô có câu hỏi nào không?” – Luật sư hỏi.
Cô im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu.
“Không.”
“Vậy xin mời ký tên.” – Luật sư đặt bút trước mặt cô.
An Nhiên cúi xuống. Ngón tay chạm vào cây bút, lạnh ngắt.
Cô hít một hơi thật sâu… và ký tên mình: Lâm An Nhiên.
Ký xong, cô ngẩng đầu, nhìn Trình Dục Thần ký tên một cách dứt khoát như ký hợp đồng đầu tư hàng trăm tỷ đồng.
Từ giờ phút này, họ là vợ chồng hợp pháp – trên giấy tờ.
Chiều hôm đó, Trình Dục Thần lái xe đưa cô đến căn hộ sẽ là “tổ ấm” của họ trong một năm.
Căn hộ nằm trên tầng 25 của một tòa nhà cao cấp, nội thất tinh tế, sang trọng, không khí thơm mùi gỗ mới. Mỗi góc đều hoàn hảo đến mức lạnh lẽo – như chính con người của anh.
“Cô ở phòng này.” – Anh chỉ vào căn phòng lớn thứ hai, gần cửa sổ. “Tôi ở phòng bên cạnh.”
“Ừm… cảm ơn.” – An Nhiên đáp khẽ.
“Cô cần gì, gọi trợ lý Kha. Tôi bận, thường xuyên vắng mặt.” – Anh nói rồi quay đi.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy mà thấy một khoảng cách không thể chạm tới. Cô bước vào phòng mình, thả người xuống giường, trống rỗng.
Đây không phải là giấc mơ lọ lem – mà là một hợp đồng, lạnh hơn cả mùa đông.
Ba ngày sau.
Trình Dục Thần và An Nhiên có mặt tại lễ đường của một khách sạn năm sao, nơi tổ chức hôn lễ nhỏ – mang tính hình thức, chỉ có vài người thân tín và luật sư tham dự.
Không váy cưới, không hoa tươi, không nhạc nền. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc buộc nhẹ, gương mặt trang điểm nhạt như sương.
Anh vẫn là một tổng tài lạnh lùng, vest đen, cà vạt xám, ánh mắt không cảm xúc.
Lễ ký kết diễn ra trong vòng 30 phút. Không ai chụp ảnh. Không ai hôn. Chỉ là chữ ký… và một cái bắt tay.
“Chúc hai người hạnh phúc.” – Luật sư mỉm cười lịch sự.
An Nhiên gật đầu, cười nhạt. Hạnh phúc? Thứ đó chưa từng tồn tại trong cuộc thỏa thuận này.
Trên đường về, ngồi trong xe bên cạnh Dục Thần, cô bất chợt hỏi:
“Anh từng yêu ai chưa?”
Dục Thần nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tối lại trong thoáng chốc. Anh trả lời sau vài giây im lặng:
“Rồi. Và tôi không định yêu thêm một lần nào nữa.”
An Nhiên gật đầu khẽ: “Tôi cũng vậy.”
Hai con người với hai vết thương riêng, ngồi bên nhau trong một cuộc hôn nhân không tình cảm – bắt đầu một năm đầy thử thách.
Không ai biết rằng… chính từ sự lạnh nhạt ấy, một tia ấm sẽ nhen lên – chậm rãi, nhưng đủ để thiêu rụi tất cả những lớp băng từng bao quanh trái tim họ.