gả cho anh, không phải là mơ

Chương 8: Khi Quá Khứ Quay Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua kể từ ngày Lan Anh nhận được bức thư kỳ lạ. Những tưởng chuyện ấy đã trôi vào im lặng, nhưng càng ngày, cô càng cảm nhận rõ ràng sự bất an đang lớn dần trong lòng.

Cô bắt đầu chú ý thấy có người lạ xuất hiện gần khu nhà trọ mình ở. Một người đàn ông trung niên, luôn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, dường như luôn có mặt mỗi khi cô tan làm hoặc đi chợ. Ban đầu, Lan Anh nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nhưng đến ngày thứ ba liên tiếp, cô không thể tiếp tục lờ đi.

Tối hôm đó, khi đang chuẩn bị bữa tối, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Em thay đổi rồi. Nhưng em vẫn nợ anh một lời giải thích.”

Tim Lan Anh như thắt lại. Số điện thoại ấy... không lạ. Nó từng là thứ cô thuộc lòng suốt một thời thanh xuân.

Hưng.

Cái tên ấy bật ra trong đầu cô như một vết sẹo cũ bị gió quật vào, đau âm ỉ. Người cũ – người mà cô đã yêu sâu đậm và cũng là người khiến cô tổn thương nhiều nhất. Ba năm trước, anh ra đi không một lời từ biệt, để lại cô trong những tháng ngày mỏi mòn chờ đợi và tuyệt vọng.

Tại sao giờ anh lại trở về?


Lan Anh ngồi thừ người trong căn bếp. Bữa cơm nguội ngắt, tâm trí cô rối bời. Cô muốn kể cho Minh nghe, nhưng lại chần chừ. Cô sợ anh lo, sợ anh hiểu lầm, sợ chính bản thân mình không đủ mạnh mẽ để đối mặt với cả quá khứ lẫn hiện tại cùng lúc.

Tối đó, cô nhận thêm một tin nhắn khác:
“Anh chỉ muốn gặp em một lần. Không hơn.”

Lan Anh không trả lời.


Ba ngày sau, khi đi siêu thị, cô bất ngờ thấy Hưng đứng ở lối vào, ánh mắt anh vẫn như xưa – sâu, buồn, nhưng pha lẫn sự cứng cỏi từng trải. Anh đứng đó, im lặng, không gọi tên cô, chỉ nhìn. Cô quay đi thật nhanh, nhưng bàn tay anh đã kịp giữ lấy tay cô.

“Lan Anh, anh xin lỗi...”

Cô rút tay ra, ánh mắt lạnh băng. “Anh về rồi à? Không cần xin lỗi đâu. Mọi thứ đã qua rồi.”

“Anh không tìm em để nối lại. Anh chỉ muốn giải thích... về tất cả.”

Lòng cô chộn rộn, nhưng lý trí giữ cô đứng vững. “Không cần thiết nữa. Em sắp kết hôn. Người em yêu là anh Minh – không phải anh.”

Hưng thoáng lùi lại, gật đầu. “Vậy thì... anh chúc mừng. Em xứng đáng được hạnh phúc.”

Lan Anh quay đi. Nhưng trong ánh mắt cô, những giọt nước mắt cũ lại trào về, không phải vì còn yêu, mà vì một quá khứ đau đớn cuối cùng cũng khép lại.


Tối hôm đó, cô kể mọi chuyện với Minh. Anh ngồi im lặng nghe, không xen vào, không cắt lời. Khi cô kết thúc, anh chỉ khẽ nắm lấy tay cô:

“Cảm ơn em vì đã nói thật với anh. Quá khứ là thứ không thể xoá, nhưng anh muốn cùng em xây dựng hiện tại và tương lai.”

Lan Anh bật khóc. Lần này không phải nước mắt vì đau, mà là nước mắt của bình yên.


Cuối chương, cô đứng trước gương, lần đầu tiên nhìn thấy mình trong bộ váy cưới trắng tinh treo bên khung cửa. Trái tim cô giờ đã thôi hoài nghi.

Khi quá khứ quay về, không phải để kéo cô lại, mà để chứng minh rằng: cô đã đủ mạnh mẽ để bước về phía hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.