Trên bầu trời trong xanh của thành phố nổi, nơi ánh sáng mặt trời phản chiếu qua từng tấm kính trong suốt và những tòa nhà cao chọc trời, con người ở đây sống trong một thế giới tưởng như hoàn hảo. Đường phố sạch sẽ, không có một vết bụi. Trang phục sang trọng, nụ cười giả tạo và ánh mắt khinh miệt dán lên những kẻ bị coi là “thứ hạ đẳng”.
Rudo – cậu thiếu niên mười bảy tuổi – là một trong những kẻ ấy. Đôi mắt xám lạnh của cậu thường xuyên hứng lấy sự khinh thường từ những kẻ quyền lực. Rudo không hề được sinh ra trong sự giàu sang như họ. Cậu là con của một tù nhân từng bị kết án, mang danh ô nhục từ khi còn bé. Dù chưa từng phạm lỗi lầm, cái danh “con của rác rưởi” đã bám lấy Rudo như một vết nhơ không bao giờ gột sạch.
Người duy nhất từng dang tay với cậu là Regto, một người đàn ông thợ sửa rác, kẻ bị cả xã hội xem thường. Ông nuôi Rudo từ thuở bé, dạy cậu cách phân biệt những thứ bị vứt bỏ và cách chúng có thể trở thành hữu ích. Ông thường nói:
“Thứ con người gọi là rác… nhiều khi chỉ là thứ mà họ không hiểu. Nếu biết cách dùng, nó lại quý giá hơn cả vàng.”
Rudo khắc ghi từng lời ấy trong tim. Nhưng thế giới bên ngoài chẳng ai quan tâm. Họ chỉ nhìn thấy ở cậu một kẻ vô dụng, sinh ra từ bùn rác, không xứng được sống trên mảnh đất tinh khiết này.
Ngày hôm ấy, Rudo đang đi trên phố, ôm trong tay túi đồ lặt vặt mà Regto nhờ cậu mua. Những ánh mắt khinh khỉnh từ xung quanh không làm cậu ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này, có kẻ quyết định vượt qua sự khinh miệt bằng hành động.
Một nhóm thanh niên mặc đồng phục sang trọng chặn đường Rudo. Tên cầm đầu – con trai của một vị quan chức lớn – nhếch mép cười:
“Thằng rác rưởi này, mày dám đi trên con phố dành cho người trên cao sao? Chỗ mày đáng lẽ phải ở hố sâu kia rồi!”
Rudo nắm chặt nắm đấm. Hơi thở dồn dập, cậu cố kiềm chế. “Tao chỉ đi mua đồ. Tránh ra.”
Một cú đấm bất ngờ giáng vào mặt Rudo. Máu rỉ ra từ khóe môi, cậu loạng choạng nhưng vẫn đứng vững. Trong mắt cậu, ánh lửa căm phẫn bùng lên. Những năm tháng nhẫn nhịn, chịu sự sỉ nhục, bị coi là rác rưởi… tất cả dồn thành cơn giận dữ.
Cậu phản công. Một đòn đấm như sấm sét giáng thẳng vào kẻ khiêu khích. Tên đó ngã gục, máu mũi tuôn xối xả. Những tiếng la hét vang lên. Người dân quanh đó nhìn chằm chằm, không phải thương hại, mà là căm ghét.
“Rác rưởi dám động đến người trên cao!”
“Đưa nó đi! Kẻ ô uế này không xứng ở đây!”
Chỉ trong nháy mắt, Rudo bị bao vây bởi đội tuần tra. Cậu giãy giụa, hét lớn:
“Chúng đánh tôi trước! Tại sao chỉ mình tôi bị bắt?!”
Nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của đám người, không có công lý, không có sự thật. Chỉ có sự khẳng định tàn nhẫn: Rudo sinh ra đã là rác, và bất cứ hành động nào của cậu đều bị quy kết là tội lỗi.
Đêm đó, phiên tòa diễn ra chóng vánh. Không ai lắng nghe Rudo. Tội danh được đọc lên: tấn công công dân thượng tầng, phá hoại trật tự xã hội. Hình phạt: ném xuống The Pit – vực sâu nơi chứa toàn bộ rác thải, quái vật và cái chết.
Trước khi cánh cửa khổng lồ mở ra, Rudo nhìn thấy Regto trong đám đông. Ông gào lên, giọng khản đặc:
“Rudo! Đừng sợ! Sống sót! Con phải sống sót bằng mọi giá!”
Rudo siết chặt nắm đấm, nước mắt dâng lên nhưng ánh mắt rực lửa. Cậu không còn là kẻ chỉ biết nhẫn nhịn. Trong giây phút bị ném xuống hố sâu tăm tối, cậu thề với chính mình:
“Nếu thế giới này coi tao là rác… tao sẽ chứng minh cho tất cả thấy rác cũng có thể hủy diệt cả thiên đường giả tạo này.”
Bóng tối nuốt trọn lấy Rudo. Và hành trình của một kẻ bị ruồng bỏ, rơi từ thiên đường xuống địa ngục, chính thức bắt đầu.