Gió rít gào, bóng tối nuốt chửng tất cả. Cơ thể Rudo rơi tự do qua khoảng không bất tận. Trên cao, cánh cửa khổng lồ khép lại, tách biệt hoàn toàn thế giới sáng lạn của thành phố với vực sâu tăm tối.
Trong khoảnh khắc ấy, Rudo có cảm giác như linh hồn mình cũng bị tước đoạt. Tai cậu ù đi, mắt mờ dần, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Nhưng rồi, khi đôi mắt mở ra lần nữa, cảnh tượng phía dưới khiến cậu nghẹn thở.
The Pit.
Một biển rác khổng lồ trải dài vô tận, chất chồng những tấm sắt hoen gỉ, ống nước vỡ nát, mảnh kính vỡ lấp lánh như lưỡi dao, những con búp bê cụt đầu, xe cộ gãy nát, và hàng triệu vật dụng bị loài người khinh miệt ném xuống. Mùi hôi thối, khét lẹt của kim loại cháy, pha lẫn thứ gì đó tanh tưởi và bệnh hoạn, xộc thẳng vào mũi, khiến Rudo suýt nôn mửa.
“Đây… là nơi chúng gọi là đáy cùng sao…?” – Rudo lẩm bẩm, bàn tay nắm chặt một thanh sắt gãy để giữ thăng bằng sau cú rơi đau đớn.
Nhưng cậu chưa kịp định thần thì mặt đất bên dưới rung chuyển. Từ đống rác khổng lồ, một thứ sinh vật dị dạng trồi lên. Thân thể nó được tạo thành từ hàng nghìn mảnh rác: hộp thiếc biến thành da, dây điện trở thành gân cốt, mảnh kính ghép thành đôi mắt sáng rực. Nó gầm lên, âm thanh chói tai như hàng trăm kim loại cọ xát vào nhau.
Đó là quái vật rác – thứ sinh ra từ oán khí, sự phẫn nộ, sự mục rữa và lòng tham của loài người.
Rudo chưa bao giờ thấy thứ gì kinh khủng đến thế. Tim cậu thắt lại, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Nhưng bản năng sinh tồn buộc cậu phải hành động. Cậu chụp lấy một thanh ống thép, gồng mình đối diện quái vật.
“Chúng mày nghĩ tao sẽ chết dễ dàng sao? Không đời nào!”
Cậu lao lên, vung ống thép, đập mạnh vào đầu con quái. Một tiếng choang chát chúa vang lên, nhưng chỉ để lại vài vết nứt nhỏ. Con quái vật gần như không hề hấn. Nó vung cánh tay khổng lồ, đập thẳng vào người Rudo. Cú va chạm hất văng cậu bay xa, va vào đống sắt vụn, máu túa ra khắp người.
“Khụ… khụ…” – Rudo thở dốc, cổ họng tanh mùi máu. – “Chẳng lẽ… mình sẽ chết ngay tại đây sao?”
Trong cơn mơ hồ, hình ảnh Regto hiện lên. Nụ cười hiền hậu, giọng nói trầm ấm:
“Sống sót bằng mọi giá, Rudo. Rác chỉ là rác khi con từ bỏ nó. Nhưng nếu con chiến đấu, thậm chí rác cũng trở thành vũ khí.”
Ánh mắt Rudo bừng sáng. Cậu nhìn quanh. Ở ngay bên cạnh, một sợi xích gãy rỉ sét đang lấp lánh dưới ánh lửa phản chiếu. Bản năng thôi thúc, cậu chụp lấy nó, quấn quanh cánh tay.
“Được thôi… Tao sẽ biến thứ mà chúng gọi là rác thành sức mạnh của tao!”
Cậu bật dậy, hét lớn, lao thẳng vào quái vật. Sợi xích xoắn quanh cánh tay Rudo, vung ra như roi thép. Tiếng kim loại rít gào xé gió, quất mạnh vào thân quái vật. Lần này, một mảnh lớn bung ra, ánh sáng đỏ nhầy nhụa rỉ ra từ vết thương.
Con quái vật gầm thét, chấn động cả bãi rác. Nhưng Rudo không lùi bước. Cậu quấn chặt xích quanh cổ nó, kéo căng, máu và ánh sáng đỏ phun ra. Trong khoảnh khắc sinh tử, cậu dồn hết sức mạnh, hét như muốn xé toang cổ họng:
“TAO… KHÔNG… PHẢI… RÁC!!!”
Một tiếng rắc vang vọng. Cổ quái vật gãy gập. Cái xác khổng lồ sụp xuống, tan rã thành hàng nghìn mảnh rác vô hồn.
Rudo gục xuống, thở hổn hển, máu loang đầy cánh tay. Cậu cười khan, đôi mắt rực sáng trong màn đêm đặc quánh:
“Chúng ném tao xuống địa ngục này để chết… nhưng tao sẽ sống. Tao sẽ sống để quay lại, để cho cả cái thế giới trên cao kia biết… ai mới là rác thật sự.”
Trong khoảnh khắc ấy, một bóng người xuất hiện phía xa, ánh sáng xanh le lói từ ngọn đèn lạ trên tay. Một giọng nói vang lên:
“Thằng nhóc kia… mày còn sống sót sau khi hạ được một Jinki? Có lẽ mày sẽ hợp với bọn tao.”
Rudo quay lại, đôi mắt mở to. Trước mặt cậu là những kẻ kỳ lạ – quần áo vá chằng vá đụp, mang theo những vũ khí chế từ rác, ánh mắt sắc bén như thú săn mồi.
“Chúng tao là Cleaners. Nếu mày muốn sống sót ở nơi này… thì đi theo bọn tao.”
Bầu trời đen kịt trên cao như khép chặt lại. Rudo hiểu rằng cuộc đời cậu đã bước sang một chương mới – chương của vực sâu, máu lửa và sự thật bị che giấu.