Sau trận chiến đẫm máu, bãi rác lặng im. Rudo đứng giữa đống xác Jinki, thân thể đầy thương tích nhưng ánh mắt rực sáng. Trên kia, những Cleaners quan sát, không ai thốt nên lời.
Urue là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Thằng nhóc này… nó thực sự đồng hóa được với vũ khí rác. Đây không còn là chuyện thường nữa.”
Pike hừ lạnh, bước tới gần mép hố:
“Đồng hóa thì sao? Nó vẫn chỉ là một thằng rác rưởi rơi xuống đây. Tao không tin một kẻ như thế có thể sống sót lâu.”
Enjin thì bật cười, trầm giọng:
“Nhưng mày phải thừa nhận, thằng nhóc này có thứ mà ngay cả Cleaners kỳ cựu như mày cũng không dám khinh thường.”
Rudo được kéo ra khỏi hố, máu loang đỏ khắp áo. Đôi mắt của các Cleaners khác nhìn cậu như nhìn một kẻ ngoại lai. Có ánh ngưỡng mộ, có sự tò mò, nhưng phần lớn là nghi kỵ.
Trong trại, một cuộc họp nhỏ được tổ chức. Đèn neon chập chờn, bóng người hắt dài trên bức tường gỉ sét. Urue đứng ra làm chủ:
“Rudo đã chứng minh năng lực sống sót. Theo luật của Cleaners, cậu ta đủ điều kiện trở thành một thành viên.”
Pike ném ánh nhìn lạnh lẽo về phía Rudo:
“Luật là luật. Nhưng tao không đồng ý. Thằng nhóc này mang lại bất ổn. Ai dám chắc ngày mai nó không quay sang giết cả chúng ta?”
Không khí căng thẳng. Một vài Cleaners khác gật gù đồng tình với Pike. Sức mạnh quá khác thường của Rudo khiến họ không yên tâm.
Rudo siết chặt nắm đấm, cắn môi đến bật máu. Cậu nhớ đến ánh mắt người dân trên kia – cái nhìn coi thường, khinh miệt. Giờ đây, dưới vực sâu này, mọi thứ dường như lặp lại.
“Các người muốn nghĩ sao cũng được.” – Giọng cậu trầm khàn nhưng dứt khoát. – “Tôi sẽ chứng minh bằng hành động. Tôi không phải rác. Tôi không phải quái vật. Tôi là người, và tôi sẽ sống.”
Urue gật nhẹ, đôi mắt sắc lạnh nhưng chứa tia hy vọng:
“Được. Nếu cậu thực sự muốn, hãy chứng minh bằng nhiệm vụ đầu tiên. Sáng mai, chúng ta sẽ tiến vào khu vực ‘Rác Sống’. Nếu cậu sống sót trở về, mọi nghi ngờ sẽ tự biến mất.”
Enjin bật cười lớn, vỗ vai Rudo đến mức cậu suýt ngã:
“Ha ha! Thằng nhóc, tao thích tinh thần này. Nhưng nhớ đấy, khu Rác Sống không giống bãi hôm nay đâu. Đấy là nơi mà cả Cleaners dày dạn cũng ngán ngẩm. Nếu mày chết, thì coi như chỉ là một kẻ may mắn thoát được vài phút trước khi xuống mồ thôi.”
Pike liếc nhìn, nhếch mép:
“Và tao sẽ là người chứng kiến cái chết đó.”
Đêm đó, Rudo nằm một mình trong góc lán tối, thân thể đau nhức, nhưng tâm trí rực cháy. Trong bóng đêm, cậu lẩm nhẩm, như một lời thề:
“Dù là đồng đội hay kẻ thù… tôi sẽ sống sót. Tôi sẽ leo lên được trên kia. Và khi đó, cả thế giới sẽ không còn dám coi thường tôi nữa.”
Ngoài kia, tiếng rác rơi ào ạt, vọng lại như tiếng trống trận không ngừng thúc giục. Một chương mới của hành trình máu và lửa đang mở ra.