Đêm đen nuốt chửng tất cả. Tiếng gào rú của Jinki, tiếng kim loại va chạm, tiếng máu phun, hòa lẫn trong mùi hôi thối nồng nặc. Rudo không còn biết mình đã đánh bao nhiêu đòn, đã giết bao nhiêu con quái.
Cánh tay cậu rách toạc, bả vai như bị lửa đốt, chân run lẩy bẩy. Nhưng cậu vẫn đứng. Sợi xích rỉ sét trong tay đã nhuộm đỏ máu, không rõ là của quái vật hay của chính cậu.
Bầy Jinki không ngừng lao tới. Một con khổng lồ, thân hình kết từ cả trăm mảnh rác sắt thép, cao hơn ba mét, tiến lại gần. Mỗi bước đi làm đất dưới chân rung chuyển. Đôi mắt đỏ như máu khóa chặt vào Rudo.
“Không… mình không thể…” – Rudo thở dốc, mắt mờ đi. Tất cả sức lực như sắp cạn kiệt. Trong đầu, một giọng nói vang lên, xa xăm mà rõ ràng:
“Mày chỉ là rác. Mày sẽ chết thôi.”
Rudo quỵ xuống một gối. Con Jinki khổng lồ giơ cánh tay biến thành búa thép, giáng xuống như muốn nghiền nát tất cả. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng cảm giác kỳ lạ bùng nổ trong ngực Rudo.
Như thể có thứ gì đó từ sâu trong máu thịt thức dậy. Một luồng khí nóng, dữ dội, tràn khắp gân mạch. Đôi mắt Rudo mở to, đồng tử như rực sáng.
“Không… Tao sẽ không chết. Tao không phải rác!”
Cậu bật người đứng dậy, siết chặt sợi xích. Nhưng lần này, sợi xích không còn là kim loại lạnh lẽo. Nó rung lên, lóe sáng như có sự sống. Từng mắt xích phát sáng đỏ rực, như bùng cháy bởi máu và ý chí của Rudo.
Cậu quăng sợi xích. Nó vút đi với sức mạnh khủng khiếp, quấn chặt quanh cánh tay khổng lồ của Jinki. Rudo gầm lên, kéo mạnh. Một tiếng rắc vang trời, cánh tay kim loại to như cột trụ bị xé toạc, rơi xuống đất nặng nề.
Cả bãi rác rung chuyển. Jinki gầm rú điên loạn, đôi mắt đỏ càng sáng chói. Nhưng Rudo không dừng lại. Cậu lao tới, sợi xích phát sáng quấn quanh người như giáp. Một cú quất mạnh vào ngực quái vật. Tiếng nổ rền vang, ánh sáng đỏ trong lõi nó vỡ vụn.
Con Jinki khổng lồ ngã sập xuống, cả thân thể nát vụn.
Im lặng. Chỉ còn tiếng thở dồn dập của Rudo.
Cậu quỳ xuống, toàn thân run rẩy, mồ hôi hòa với máu. Nhưng đôi mắt sáng rực không còn run sợ. Trong lòng cậu hiểu: một thứ gì đó đã thức tỉnh bên trong.
Trên miệng hố, Cleaners đứng chết lặng. Không ai dám lên tiếng. Cảnh tượng vừa rồi vượt xa những gì họ từng thấy ở một kẻ mới.
Pike thì thào, mặt lấm tấm mồ hôi:
“Cái quái gì thế… sợi xích đó… nó như sống dậy.”
Urue nghiến môi, ánh mắt lóe sáng khác lạ:
“Không phải vũ khí rác bình thường. Đó là… một dạng đồng hóa. Nó phản ứng với ý chí của cậu ta.”
Enjin khoanh tay, nụ cười toác ra dữ tợn:
“Ha… cuối cùng, vực sâu này cũng cho ta thấy một quái vật thật sự. Thằng nhóc này không chỉ là Cleaners… nó còn hơn thế.”
Dưới hố, Rudo gắng đứng lên, nhặt một mảnh lõi đỏ còn sót lại từ con Jinki khổng lồ. Mắt cậu nhìn lên, ánh sáng xanh từ trại Cleaners chiếu xuống, như một lời thách thức.
“Nghe đây. Tôi không phải rác. Tôi sẽ sống sót. Và một ngày nào đó… tôi sẽ quay lại trên kia. Khi đó… tất cả sẽ phải nhìn tôi bằng đôi mắt khác.”
Trong đêm tối, bóng dáng Rudo gầy gò nhưng kiên cường đứng giữa đống xác quái. Và đó là khoảnh khắc đánh dấu sự thức tỉnh bản năng – ngọn lửa khởi nguồn cho con đường máu lửa của cậu.