gấm âm

Chương 18: Khi Thần Nữ Bị Thờ Sai Cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng đàn cầm từ tấm gấm vang vọng nhiều ngày sau lễ Khánh. Người ta nói, khắp thành Hạ Xá, từ tửu lâu đến miếu nhỏ, đều treo bản sao bức gấm đó – hình bóng nữ nhân tóc xõa, ngực nở, tay cầm roi, ánh mắt như xoáy vào tâm can người nhìn.

Không ai biết ai dệt bản sao đầu tiên.

Cũng không ai ngăn được làn sóng lan truyền.

Dân chúng gọi nàng là Thần Nữ Gấm.

Người bán hàng tết lụa thành dải đeo tay, gọi đó là tín vật cầu quyền ái. Các bà thím thì truyền miệng: “Người nào treo gấm trong phòng ngủ thì vợ chồng không sinh chuyện, dục không lạc đường.”

Lời đồn thành tín ngưỡng.

Mị Thanh ngồi trước bàn trang điểm trong biệt dinh mật thất. Tay cầm chén rượu, môi hơi run. Trước mặt nàng, một bản sao bức gấm được treo ngay chính giữa phòng – là thủ hạ Nhược Cơ mang về.

“Bức gấm này đang được rao bán ở phố Chữ. Ba trăm lượng mỗi tấm.” Nhược Cơ khẽ nói, ánh mắt dè chừng.

“Đẹp không?” Mị Thanh hỏi, giọng như không chứa lửa.

“Đẹp đến lạnh người.”

Mị Thanh đặt chén rượu xuống, chống tay lên bàn.

“Hắn biến ta thành thứ để người đời… ngưỡng vọng theo cách thấp hèn nhất.”

“Không hẳn là thấp hèn.” Nhược Cơ khẽ nuốt nước bọt. “Đó là sự khát khao được nhìn thấy nữ quyền... trần trụi nhưng bất khả xâm phạm.”

“Trần trụi?” Mị Thanh cười khẽ, nhưng mắt đã đỏ.

Nàng bước tới, rút trâm cài tóc, đâm vào tấm gấm.

Lụa không rách.

Là lụa thấm máu tơ linh – loại tơ chỉ có ở Dệt thất Bát Nguyên, từng dùng để làm áo quan cho vua trước khi lên ngôi. Một loại tơ thấm mùi khởi loạn.

Mị Thanh khựng lại.

Thì ra… hắn đã dệt ta từ chất liệu của chính khởi nghĩa.


Cùng lúc ấy, ở vùng chợ ngầm dưới Tĩnh Dương.

Một nhóm học sĩ áo lam ngồi quanh bàn, chuyền tay nhau bản sao gấm. Một kẻ cười khẩy:

“Gấm mà khiến dân mê, há chẳng phải lời hơn ngàn chiếu chỉ?”

Tên đầu bạc lên tiếng:

“Không phải gấm. Là biểu tượng. Là thần thoại mới.”

Một người trẻ hơn thì hạ giọng: “Mị Thanh… là thật hay chỉ là một nhân vật mà hắn tạo ra?”

Không ai trả lời.

Vì tất cả họ đều sợ – nếu là thật, thì nữ nhân ấy... có thể giết họ chỉ bằng ánh nhìn. Nếu là giả, thì kẻ tạo ra nàng... còn đáng sợ hơn.


Trong một gian phòng ngập hương đàn, Lục Dung lặng lẽ lau tay trên mảnh gấm mới.

Chàng nhìn tấm gấm phản chiếu ánh sáng.

Không còn là một nữ nhân gợi cảm. Mà là một ý niệm gợi cảm hóa quyền lực.

Tay chàng chạm nhẹ vết cắt ở cổ tay – vết máu nhỏ đó dùng để nhuộm sắc tơ, tạo ra ánh xám lạnh ma mị.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Là Lữ Khản.

“Họ nói ngươi đang khơi loạn lòng người.”

“Ta đang khơi lại sự thật: rằng thiên hạ này sợ dục vọng nữ nhân hơn cả binh đao nam tử.”

Lữ Khản ngồi xuống, rót rượu.

“Ngươi yêu nàng ấy à?”

Lục Dung im lặng.

Cuối cùng, hắn đáp:

“Ta yêu... cái phần nàng sợ nhất phải thấy trong gương.”


Đêm. Trên sân khấu lớn của Lễ Hội Ngũ Gấm.

Một nữ nhân áo mỏng, đội mặt nạ, nhảy múa theo điệu nhạc của đàn cầm. Phía sau là tấm gấm thần nữ treo giữa không trung. Dưới sân khấu, hàng trăm người quỳ rạp, tay giơ cao miếng vải thêu gấm nhỏ – mong được ban quyềndục vọng đúng đắn.

Mị Thanh đứng từ xa, trong bóng tối.

Nàng cắn chặt môi.

Nữ nhân múa kia… không phải nàng, nhưng dáng múa, từng cú ngửa cổ, từng cái vuốt tóc – đều là học từ nàng. Có người đang sao chép nàng từng cử chỉ để tạo ra Thần Nữ Gấm.

“Lục Dung, ngươi thật sự muốn ta sống dưới bóng một thứ ảo ảnh do chính ta tạo ra sao?”

Tiếng trống lễ vang vọng. Dân chúng hò reo.

Giữa hỗn loạn ánh đèn và nhạc điệu, một giọt lệ lặng lẽ trượt khỏi mắt Mị Thanh.

Không ai thấy.

Ngoài… chính nàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.