Trên bàn đá cổ trong mật thất Tả Doanh, Lục Dung ngồi bất động như tượng. Trước mặt hắn, tấm gấm đỏ đã hoàn thành hơn phân nửa. Mỗi đường tơ, mỗi nét dệt là một ý niệm hắn chắt ra từ cơn hỗn loạn trong tim.
Không còn là dục vọng thuần tuý.
Mà là một thứ… tự chủ hóa dục. Một dạng phản công tinh tế.
Phía sau hắn, tướng Lữ Khản bước vào, nhíu mày: “Ngươi đang luyện pháp tà sao?”
Lục Dung không quay đầu, vẫn chăm chú dệt.
“Không tà. Là phản tà.” Hắn đáp, giọng đều, lạnh.
“Tơ gấm phản ánh tâm người. Nhưng nếu ngươi khiến tâm người bị dẫn dụ theo tơ gấm... thì ngươi đã tạo ra ma thuật.”
“Không, ta đang tạo nghệ thuật. Và nghệ thuật... đôi khi còn mạnh hơn kiếm pháp.”
Tấm gấm bắt đầu có hình – một người nữ uốn lưng, mái tóc xõa dài như dòng mực đổ, nửa thân trần, lưng ngọc cong uyển chuyển như cánh cung. Nhưng lạ kỳ, đôi mắt nàng không lả lơi, mà lạnh băng – như nhìn xuyên qua lòng người.
Chính là Mị Thanh – nhưng không phải nàng bằng da thịt.
Mà là một ý niệm nữ quyền lực hóa dục.
Lục Dung ngẩng đầu, nhìn gấm, khẽ cười:
“Nếu nàng dệt dục thành trói buộc… ta sẽ dệt dục thành tự do.”
Lữ Khản kinh ngạc.
“Ngươi... đang tạo ra một nhân cách ma thuật để đối đầu nàng?”
“Không. Ta đang tạo ra một vũ khí có gương mặt của nàng.”
Trong lúc ấy, tại miếu đá Phụng Thiên – nơi bị ruồng bỏ sau một trận cháy lớn, Mị Thanh đốt từng mảnh giấy nhỏ có ghi tên quan lại trong triều.
Nhược Cơ đứng cạnh, giọng không giấu căng thẳng: “Tỷ vẫn tin hắn sẽ làm được?”
Mị Thanh trầm mặc. Gió thổi qua khe áo, tà váy tím nhạt phất phơ trên làn da trắng đến phát lạnh.
“Không ai hiểu dục vọng của một người bằng người từng bị kìm nén dục vọng chính mình.”
“Nhưng nếu hắn thất bại thì sao?”
“Thì ta sẽ trở lại như xưa – nữ nhân không cần yêu, chỉ cần quyền.”
Nàng nhắm mắt. Và ngay giây phút đó, nàng cảm thấy như có sợi tơ vô hình nào vừa siết lấy cổ mình – không phải để giết. Mà để nhắc: có kẻ đang dùng hình ảnh nàng làm mồi nhử cả thế gian.
Mắt Mị Thanh mở ra – đỏ như máu.
“Lục Dung…” nàng gọi tên hắn, mềm như tơ, sắc như lưỡi đao mỏng.
Đêm xuống. Màn đêm như tấm vải nhung phủ kín thành Hạ Xá.
Lục Dung ngồi trước khung cửi, hạ mảnh gấm cuối cùng. Bên trong, Mị Thanh được dệt lại – vẫn là nàng, nhưng có thêm vương miện, tay cầm roi lụa. Một nữ vương không cần ngai, chỉ cần ánh nhìn là có thể khiến bao kẻ phủ phục.
Nhưng dưới chân nàng, một người quỳ – không phải để xin. Mà để trao cả con dao.
Người đó… là hắn.
“Ta không muốn nàng là hậu. Ta muốn nàng là kẻ tự tay giết vua – và sống sót.”
Hắn thắp lửa. Mảnh gấm không cháy.
Chính lúc đó, mảnh gấm... hát lên. Tiếng ngân phát ra như từ tơ lụa cọ vào đàn cầm.
Một tiếng ngân gọi tên dục vọng.
Một vũ khí mới – được sinh ra từ cảm xúc cũ.
Ngày hôm sau, tại Yến tiệc Khánh Lễ.
Mị Thanh bước vào, mắt mọi người đều hướng về nàng. Xiêm y lụa tím cắt thấp nơi ngực, vòng một đỡ bằng dải ngọc trắng. Mắt kẻ nam say mê, mắt nữ hằn ghen tị.
Nàng đi tới – thì tiếng đàn cầm vang lên.
Trên sân khấu không người.
Chỉ có một mảnh gấm được treo lơ lửng, ánh sáng chiếu xuyên qua – hiện lên hình một nữ nhân trong tư thế dục vọng tràn đầy… nhưng tay lại cầm roi.
Là nàng. Là Mị Thanh. Nhưng không ai biết, đó là dệt, không phải thật.
Cả Yến tiệc sững sờ.
Mị Thanh đứng giữa đám đông, ánh mắt dừng ở tấm gấm. Không ai thấy được, trong đáy mắt nàng – nỗi sợ đầu tiên bắt đầu nhen nhóm.
Lục Dung đang làm điều chưa ai từng dám làm:
Dùng hình ảnh nàng để khơi dục thiên hạ – nhưng không để giết nàng. Mà để buộc thiên hạ phải thừa nhận nàng như thần nữ quyền lực.
Mị Thanh khẽ mím môi. Đôi vai run khẽ.
Nàng thì thầm:
“Ngươi... đang chơi trò gì vậy, Lục Dung?”