gần hơn sau nửa đêm

Chương 1: Người mới và hạn chót


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thang máy trượt lên như một mũi tên im lặng, kéo theo mùi thép lạnh, hương nước hoa thoảng và tiếng giày chạm nền đá. 8:57. Lê Khánh Linh đứng sát vách kính, một tay ôm tập hồ sơ dày, tay còn lại miết nhẹ những nhãn dán phát sáng màu neon: “Pitch – 16:00”, “Pháp chế – 11:15”, “A/B test – so sánh lần 3”. Cô soi mình trong mép kính: sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt lụa mảnh, tóc búi gọn, đôi mắt đã có vệt quầng vì đêm qua rà số liệu đến khuya.

Tầng 17 mở ra như một sàn diễn dài ánh sáng. Bàn làm việc xếp thẳng, màn hình như những ô cửa nhìn xuống thành phố; mùi cà phê mới pha hòa lẫn mùi giấy in và mực, phảng phất mùi cam từ chai xịt khử mùi ai đó vừa bấm. Linh đặt túi, mở laptop. Slack bật chuông ngắn: “Mockup v1”, “Legal note”, “Media plan update”. Cô gõ nhanh vài dòng điều phối, đính kèm checklist, rồi chốt một câu gọn lỏn: “15:00 nộp bản nháp câu chuyện thương hiệu. Không trễ.”

Cuộc họp “chào người mới” bắt đầu đúng 9:00. Phòng họp kính mở tầm nhìn ra biển mái tôn lẫn mái ngói, những con đường đan thành mạch sáng. Ở đầu bàn, người đàn ông đứng thẳng, áo sơ mi xanh nhạt, tay cầm bút dạ, dáng bình tĩnh như một cột mốc giữa đường. Anh không nói ngay. Đợi mọi người ngồi, anh chỉ gật nhẹ từng cái chào, ánh mắt đi qua từng gương mặt như đang dò tìm nhịp thở tập thể.

“Anh là Minh,” anh mở lời, giọng trầm, rõ, không vội. “Được mượn từ phía đối tác sang ít lâu. Trước khi nói về giải pháp, anh muốn nghe điểm đau thật sự của từng người.”

Giọng nói đó không cố trấn áp, nhưng có một loại trọng lực khiến cả phòng tự chỉnh lại lưng. Linh nhìn bảng timeline dán kín post-it: các mốc KPI, vòng lặp duyệt nội bộ, hạn cuối đấu thầu đang tới gần như vệt đỏ nhấp nháy.

Đến lượt mình, cô đẩy tập tài liệu sang phía anh. “Em là Linh, trưởng nhóm nội dung. Khách đổi brief hai lần, hiện muốn ‘đánh nhanh thắng nhanh’ mà vẫn giữ hình ảnh dài hạn. Em đề xuất hai luồng: một chiến thuật ‘kéo’ hiệu quả ngắn hạn, một kể chuyện thương hiệu ‘kí’ vào trí nhớ lâu dài. Mạch cảm xúc là ‘bình thường vĩ đại’—tôn vinh sự bền bỉ hàng ngày của đối tượng mục tiêu.”

Minh lật tài liệu, dừng ở trang heatmap, rồi ngước lên. “Tại sao lại là ‘bình thường vĩ đại’?”

“Vì khách hàng của họ là chủ tiệm, người thợ, tài xế—những người tin vào nếp sống bền. Họ không phô trương, nhưng đi đến cùng. Em muốn lời hứa thương hiệu đặt chân xuống nền đất đó.”

Một nụ cười rất nhẹ thoáng qua khóe môi anh, như mảnh ghép khớp vào khung. “Ý đúng. Nhưng pha chuyển từ cảm xúc sang lời hứa hiện hơi đột. Và baseline cần bám benchmark ngành, không chỉ nội bộ.”

Linh gật, kéo thêm một tập mỏng. “Đây là benchmark ba case khu vực, đã điều chỉnh theo quy mô ngân sách và hành vi media địa phương. CTR, time-on-page, conversion thô—em có ghi chú giả thuyết nguyên nhân.”

Anh đứng dậy, cầm bút dạ, bước đến bảng trắng. Nét bút anh điềm tĩnh vẽ ra một khung mạch lạc: nhận biết, cân nhắc, trải nghiệm, trung thành; các mũi tên nối nhau thành vòng lặp. “Nếu giữ mạch ‘bình thường vĩ đại’, điểm rơi thông điệp nên đặt ở những khoảnh khắc nhỏ nhưng lặp lại—giờ mở cửa, tiếng chào buổi sáng, thói quen thanh toán. Media nên ôm các điểm ấy. Số liệu của Linh đưa vào các checkpoint này. Trang, em nối lịch sản xuất nội dung theo khung này. Media, điều chỉnh phân bổ 10% cho kênh địa phương.”

Không khí trong phòng như chùng xuống một nấc tĩnh, rồi bật lên nhịp tập trung. Mọi người ghi chép, vài câu hỏi nảy ra, được trả lời gọn. Linh nhìn chữ viết của anh trên bảng—ngắn, thẳng, không thừa. Cô nhận ra đã lâu mình chưa thấy ai vẽ bức tranh lớn mà không bỏ rơi chi tiết.

Cuộc họp kéo dài hơn dự trù, nhưng không ai nhìn đồng hồ. Khi mọi người tản ra, Linh ở lại xóa bảng. Mùi bút dạ bốc nhẹ, tiếng khăn lau sột soạt. Minh gom những cây bút gần cạn mực xếp về một góc, như thói quen của người không để thứ gì kiệt quệ nằm lẫn trong đám đông.

“Bản A/B test chắc mất nhiều đêm,” anh nói.

“Cũng đủ để quên hẹn cắt tóc,” Linh đùa, đưa tay vuốt lọn tóc bung khỏi búi. “Nhưng biết đâu khách sẽ nhớ câu chuyện lâu hơn.”

“Rút gọn để thuyết trình, hiểu sâu để quyết định,” Minh nói, gần như tự nhắc mình.

Điện thoại Linh rung. Thiết kế nhắn: “Font lỗi ở mô-đun 3.” Cô kẹp máy giữa tai và vai, giọng dịu nhưng rõ: “Đừng thay font, chỉnh kerning. Giữ hệ thống. Gửi lại trước 11:30 nhé.” Kết thúc cuộc gọi, cô thấy Minh đã mở timeline, thêm hai mốc kiểm soát rủi ro với chú thích nhỏ.

“Chiều khách muốn xem bản nháp câu chuyện,” anh nói. “Em dẫn, anh kèm phần số.”

“Deal.” Linh cắm USB lên màn hình. Con chữ hiện: buổi sáng kéo cửa cuốn, tiếng chào, đôi tay thô ráp đặt hàng lên kệ, nắng xiên qua ô kính hắt lên những thứ rất bình thường. Ở đoạn chuyển, cô cố tình để một khoảng nghỉ. Minh đọc, chậm rãi; khi tới khoảng trắng, anh gật rất khẽ. “Đoạn này cần một bậc thang nhỏ. Để anh dựng khung slide. Em giữ nhịp văn, đừng đánh mất tiếng.”

Buổi chiều, phòng họp khách hàng buông rèm nửa chừng, ánh nắng lọt qua thành vệt vàng. Linh bắt đầu hơi cứng, nhưng khi giọng mình khớp nhịp với chính con chữ, căn phòng như thu lại, chỉ còn câu chuyện và những ánh nhìn đi theo. Một vài câu hỏi về hiệu quả bật lên; Minh bước vào với số liệu, nối dây giữa cảm xúc và KPI như bắc một cây cầu kín. Cuối buổi, trưởng bộ phận phía khách nói, giọng nửa đùa: “Cuối tuần cho chúng tôi bản hoàn thiện, nhé?”

Thang máy trên đường về tầng 17 phản chiếu hai người đứng cạnh, mỗi người ôm một chồng việc. Giữa là một khoảng cách đủ lịch sự, nhưng không lạnh. Linh nhìn bóng mình trong kính, thấy một mí mắt hơi sưng vì căng thẳng rơi ra—cảm giác vừa làm xong một việc khó. “Cảm ơn anh vì phần số,” cô nói.

“Không có câu chuyện, số liệu chỉ là cột,” Minh đáp, khóe môi nghiêng như nói với chính mình. “Không có số liệu, câu chuyện chỉ là gió.”

Họ bật cười. Tiếng cười ngắn, như tiếng ly chạm nhau rất khẽ.

Tối đến, văn phòng thưa dần. Đèn chuyển sang tông ấm, hắt lên mặt bàn các quầng sáng tròn. Bên ngoài, thành phố bắt đầu bật đèn—những ô cửa sổ sáng lên như những con chữ chưa kịp hoàn chỉnh. Linh đang soát checklist thì Slack nhảy: “Khách muốn add thử nghiệm tỉnh miền Tây. Gấp.” Cô ngửa lưng ra ghế, thở ra, ngón tay miết nhẹ thái dương nơi một cơn nhức nhỏ vừa xuất hiện.

Một chiếc cốc nhựa đặt xuống cạnh bàn, tiếng nhựa chạm gỗ khẽ đến mức gần như không nghe thấy. “70% đường, ít đá,” Minh nói. “Anh đoán.”

Linh hơi ngạc nhiên. “Đoán đúng,” cô cười, nhấc cốc lên, hơi lạnh mát vào lòng bàn tay. “Cảm ơn anh.”

“Hôm nay em định làm đến mấy giờ?”

“Đến khi xong khung cho tỉnh mới. Anh cứ về trước.”

“Anh ở lại,” Minh nói như một thông tin, không phải một lời hứa. Anh kéo ghế bàn đối diện. “Em bám insight địa phương, anh dựng ngân sách thử và cột rủi ro. 30 phút sau ráp.”

Tiếng gõ phím dệt thành nhịp đều. Linh đọc báo cáo hành vi tiêu dùng miền sông nước, ghi chú thói quen online theo khung giờ, chấm đỏ các điểm chạm văn hóa địa phương. Minh mở sheet ngân sách sạch như mặt kính: các cột “giả định”, “rủi ro”, “phương án B” nối nhau bằng công thức không phô trương. Thỉnh thoảng, họ ném qua lại vài câu, ngắn, chính xác: “Insight này đắt.” “Kênh này leak.” “Đổi động từ, câu khỏe hơn.”

Ở đâu đó, cơn mưa mỏng phủ xuống thành phố, mùi mưa len vào khe cửa, hòa với mùi trà sữa ngọt nhẹ và mùi giấy. Điện thoại tắt tiếng, Slack im. Thời gian chảy chậm như một dòng sông đêm.

“Xong phần insight,” Linh nói, khẽ xoay cổ tay. Mực bút lem một vệt xanh trên ngón cái.

“Baseline xong,” Minh đáp, mắt rời khỏi màn hình, ánh đèn vàng phản chiếu trong đồng tử anh như một vệt ấm. “Ráp nhé.”

Hai nửa khớp vào nhau mượt mà bất ngờ, như một câu nói vừa đúng tông vừa đúng lúc. Linh lưu file, gửi nhóm một tấm ảnh chụp màn hình tóm tắt. Một cảm giác nhẹ đi nửa bậc trong ngực, kiểu nhẹ chỉ xuất hiện sau những giờ căng chùng liên tục.

“Cảm ơn anh vì đã ở lại,” cô nói. Câu nói nghe quen như vô số lần cô từng nói với đồng nghiệp, nhưng ở cuối câu có một phần âm nhỏ hơn, mềm hơn—như một sợi dây rung nhẹ trong lòng.

“Chúng ta là một đội,” Minh đáp. Anh nói chậm, hạ giọng, như đặt một vật dễ vỡ xuống bàn.

Họ tắt bớt đèn. Chỉ còn hai quầng sáng tròn ở góc hai bàn, như hai hòn đảo gần nhau trên một mặt biển êm. Hành lang đổ dài, gió đêm lùa qua khe cửa kính mang theo hơi lạnh mới. Linh đứng ở mép cửa, nhìn những vệt đèn kéo dài trên mặt kính, lòng bất giác bình yên, hiếm hoi trong tuần.

Thang máy đi xuống. Sự im lặng giữa họ không căng. Nó là nơi để những lời chưa cần nói nghỉ chân. Linh đưa tay ấn tầng trệt. Bàn tay cô vô tình chạm nhẹ vào khớp tay áo sơ mi của anh. Một tiếp xúc rất khẽ. Cô rụt lại, còn Minh chỉ nghiêng đầu mỉm cười, như bảo “ổn”.

“Mai 8:30, mình rà pha chuyển giọng?” anh hỏi, vẫn giọng đó—trầm, rõ, không vội.

“Vâng,” Linh đáp. “Em sẽ mang thêm benchmark ngành.”

Cửa mở. Hành lang đá mát lạnh, mùi mưa rõ hơn. Thành phố loang loáng vệt đèn xe, như một dòng dữ liệu không bao giờ dừng cập nhật. Họ rẽ hai hướng. Năm bước sau, cả hai cùng quay lại, trao nhau một cái gật rất nhỏ. Không thừa, không thiếu, vừa đủ.

Đêm kéo rèm. Trong tiếng mưa mảnh, Linh kéo túi lên vai, thấy mình mỉm cười mà không cần lý do cụ thể. Cảm giác trong ngực không gọi tên được, vì còn quá sớm để là điều gì lớn lao. Nhưng nó đủ thật để trở thành một dấu trang.

Ở tầng 17, một ô đèn vừa tắt. Ở đâu đó dưới phố, một ô đèn khác bật lên. Và giữa những chuyển động ấy, một câu chuyện vừa cất bước, nhẹ mà chắc, gần hơn sau nửa đêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×