gần hơn sau nửa đêm

Chương 2: Cuộc họp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mưa đêm còn đọng thành những giọt nhỏ trên viền kính, ánh lên vệt vàng mờ khi nắng sớm len vào. Linh đến sớm hơn thường lệ. Văn phòng vắng, tiếng máy điều hòa nghe rõ như một sợi chỉ mảnh kéo dài qua không gian. Cô bật máy, mở lại khung câu chuyện tối qua, kiểm tra thêm các benchmark ngành đã ghi chú—mỗi con số như một cái neo để câu chữ có chỗ đứng.

Trang ôm hai ly nước bước đến, tóc cột vội bằng sợi dây thun màu xanh. “Trà hoa cam cho cậu. Hôm nay mình cần bình tĩnh hơn là tỉnh táo.”

Linh nhận ly, hít nhẹ mùi cam dịu. “Cậu thấy anh Minh sao?”

Trang nhướng mày. “Im lặng kiểu có tổ chức. Và công bằng. Mình thích người phân minh. À, Quân sáng nay đợi ở pantry, có vẻ muốn nói chuyện… Không biết chuyện gì.”

Nhắc đến Quân là nhắc đến những email vòng vo, những phiên bản số liệu không trùng nhau. Linh gật, xếp lại giấy tờ. “Mình sẽ gặp. Càng sớm càng tốt.”

Pantry mở một khung cửa sổ ra dãy nhà đối diện, nơi vài ô cửa đã sáng đèn. Quân đang đứng dựa bàn, tay giữ cốc cà phê, mắt dõi theo màn hình điện thoại. Thấy Linh, cậu ta cất máy, nụ cười nhanh như cái chớp mắt. “Linh, chuyện hôm qua—có lẽ nên nói cho rõ.”

“Ừ,” Linh bình thản. “Số liệu trong dashboard bên em và bảng cậu gửi tối qua lệch nhau. Em muốn khoanh vùng nguyên nhân.”

Quân xoay cốc cà phê, mắt không rời mặt Linh. “Do attribution thôi. Mình dồn traffic từ kênh kia về nên mới đẩy lên. Nói chung là đẹp. Khách thích số đẹp.”

Linh nhìn Quân một giây lâu hơn. “Khách thích số đúng.”

Không khí khựng một nhịp, rồi chuyển động trở lại. Quân nhún vai, nụ cười mỏng đi. “Lát vào họp, cậu nói gì thì nói. Mình chỉ muốn nhắc: Ban giám đốc thích nghe kế hoạch tăng trưởng nhanh.”

“Em thích xây cái đứng được lâu,” Linh nói, gọn, rồi gật chào. Cô mang theo ly trà quay lại, đặt xuống bàn, mở sẵn các tab: GA, heatmap, bảng benchmark.

9:30, phòng họp lớn. Hùng—Giám đốc điều hành—đã có mặt, áo vest xám, mắt sáng kiểu người quen với áp lực. Bên cạnh là chị Mai bên pháp chế, anh Khoa bên tài chính, và hai người bên sale. Minh ngồi sát bảng trắng, laptop mở, bút dạ để sẵn. Khi mọi người ổn định, Hùng mở lời: “Hôm nay thống nhất hướng chiến lược dự án đấu thầu. Timeline căng, ngân sách hạn chế, nhưng cơ hội lớn. Tôi cần kế hoạch vừa thuyết phục vừa an toàn.”

Minh gật, giọng trầm, chậm rãi. “Trước khi vào giải pháp, mình thống nhất ba nguyên tắc không thỏa hiệp: minh bạch số liệu, không hứa điều không thể đo, và không đổi giá trị dài hạn để lấy thành tích ngắn ngày. Ai có ý kiến bổ sung?”

Anh Khoa gõ nhẹ bút. “Thêm điều kiện: chi không vượt trần và luôn có phương án B.”

“Đã có trong khung,” Minh nói, viết ‘Plan B’ vào góc bảng. “Vậy chúng ta đi tiếp.”

Linh trình bày phần câu chuyện. Cô không đọc slide; cô kể. Những sáng kéo cửa cuốn, những tiếng chào quen, đôi tay thô ráp đặt hàng lên kệ, mồ hôi không lên ảnh nhưng có trong từng quyết định mua bán. Ở đoạn chuyển giọng sang lời hứa thương hiệu, cô hạ giọng, thả một khoảng nghỉ vừa đủ để mọi người kịp thấy chỗ chân của thông điệp: “Chúng ta trân trọng cái bền và trao công cụ để cái bền ấy vững hơn.”

Anh Khoa chen vào: “Vậy hiệu quả trong ngắn hạn lấy gì đảm bảo? Đừng cho tôi ‘bài thơ’.”

“Có số,” Linh nói bình thản, tay bấm chuyển sang bảng thử nghiệm A/B. “Ba nhóm thông điệp test trong ba tuần. CTR nhóm ‘bình thường vĩ đại’ cao hơn 18% so với nhóm khuyến mãi thuần. Time-on-page tăng 22%. Conversion thô chưa đủ mẫu để kết luận chắc, nhưng xu hướng tốt. Baseline đối chiếu ba case cùng ngành ở khu vực, điều chỉnh theo ngân sách.” Cô chiếu bảng benchmark, chỉ vào các cột ghi chú giả định.

Hùng dựa lưng ghế, tay đan vào nhau, ánh mắt đỡ gay gắt hơn. “Được. Minh, phần kênh và ngân sách?”

Minh đứng dậy. Nét bút dạ vạch ra đường đi: kênh trụ cột, kênh vệ tinh; tỉ lệ phân bổ theo giai đoạn; các điểm chạm văn hóa địa phương ở vùng thử nghiệm. “Chúng ta dồn 10% cho kênh địa phương ở giai đoạn nhận biết, dùng nội dung bản địa hóa—Linh giữ tinh thần chung nhưng đổi hình ảnh. Giai đoạn cân nhắc, thêm retarget. Mỗi checkpoint có chỉ số dừng-kích hoạt. Nếu CTR dưới baseline 10%, bật phương án B. Nếu vượt, scaledown phần test để dồn ngân sách vào nhóm hiệu quả.”

Quân giơ tay, giọng pha chút bực. “Nhưng timeline này quá chặt. Muốn đẹp thì đội nội dung phải tăng tốc gấp đôi. Tuần trước đã trễ một lần rồi.”

Linh quay sang nhìn Quân, chuẩn bị trả lời, nhưng Minh đã nghiêng người, giọng vẫn điềm tĩnh. “Về việc ‘trễ’: đề nghị mở dashboard thời gian thực. Đừng tranh luận dựa trên cảm giác.”

Cả phòng im nửa giây. Minh chuyển màn hình, nhập nhanh URL. Dashboard hiện lên. Anh bấm xem lịch sử chỉnh sửa, mở hai phiên bản: một từ nhóm Linh, một Quân gửi tối qua. Dấu vết attribution dồn từ kênh khác hiện rõ như đường mực đậm trên giấy trắng.

“Ở đây,” Minh chỉ vào phần luồng người dùng, “hãy phân biệt rõ traffic tự nhiên với traffic đi vòng. Cắt xén khiến mọi người lạc hướng. Mình sửa điều này ở đây, và làm post-mortem sau. Hiện tại, chúng ta đi tiếp.”

Quân mím môi. Hùng đảo mắt qua cả hai, rồi gật. “Tôi cần sự rõ ràng như vậy.”

Tiếp theo là phần pháp lý. Chị Mai nhắc nguy cơ dùng hình ảnh người thật ở địa phương; Minh ghi chú ngay: “Xin phép trước, dùng diễn viên nghiệp dư, có giải pháp thay thế nếu không kịp.” Anh Khoa thêm điều kiện “cửa thoát” ngân sách: “Nếu tuần hai không đạt, cắt 20% phân bổ kênh X, dồn Y.” Minh gật, vẽ mũi tên điều chỉnh.

Cuộc họp đi qua những khúc cua khó nhất một cách lặng lẽ. Khi Hùng kết luận bằng câu “Tôi muốn bản khung cuối cùng trước 17:30”, căn phòng có cảm giác như vừa tháo thêm một nút thắt.

Giải lao mười phút. Pantry giờ đông hơn, tiếng thìa chạm cốc vang lên lanh canh. Linh rót nước ấm, thả vào ít lát gừng, cố xua đi hơi lạnh của phòng họp. Minh cũng đến, cầm một gói trà túi lọc vị nhạt. Anh tránh cà phê, cô nhớ. “Anh uống gì hot vậy?” cô hỏi, nửa đùa.

“Trà nhạt,” anh nâng cốc, mùi hương gần như không có. “Đủ ấm.”

“Anh dạy em cách ‘nắm nhịp thở’ đi,” Linh nói, nhìn thẳng, không vòng vo. “Trước đám đông, đoạn đầu em hay bị chênh nhịp.”

Minh đặt cốc xuống, khoảng cách giữa hai người đủ lịch sự. “Được. Nhưng trước đã: ổn chứ?” Anh hỏi, mắt anh chạm mắt cô, một cái hỏi thẳng và tử tế về ranh giới.

“Ổn,” Linh gật.

Anh đưa tay lên nhưng dừng ở không trung, chờ cái gật ấy trở thành một đồng thuận rõ ràng. Khi cô gật, anh đặt rất nhẹ hai đầu ngón tay lên phần vai gần xương đòn—không chạm quá lâu, không sở hữu—chỉ đủ để đánh dấu nơi cần thả lỏng. “Hít 4 nhịp, giữ 4, thở 6. Khi thở, để vai rơi xuống một chút. Mắt nhìn vào điểm xa cố định trên tường, đừng nhìn vào gương mặt nào cụ thể trong 5 giây đầu.”

Linh làm theo. Vai thả nhẹ, gương mặt mềm đi nửa bậc. Hơi ấm từ tay anh tồn tại trong thời gian của một nhịp thở rồi rút về, giữ nguyên khoảng cách an toàn. “Tốt,” Minh nói. “Khi thấy giọng mình bám vào câu chữ, em sẽ quên căn phòng. Còn nếu lung lay, quay về nhịp 4-4-6.”

Cô bật cười. “Có vẻ như cách anh tổ chức cả cuộc họp cũng theo nhịp này.”

“Có thể,” Minh nhún vai, đôi mắt thoáng một nét hài hước. “Nhịp giúp người ta tin vào mặt đất.”

Buổi chiều dành cho việc dọn dẹp mọi đầu mối. Linh ngồi với đội nội dung, chia nhỏ đầu việc, ghim lại từng đoạn văn cần bản địa hóa. Trang kiểm tra hình ảnh dự phòng; thực tập sinh tổng hợp danh sách nhân vật minh họa, chú thích rủi ro pháp lý dưới mỗi tấm. Minh đi một vòng qua các nhóm: dừng ở thiết kế để thống nhất hệ font; qua chỗ media để rà lại phân bổ; ghé chỗ pháp chế xác nhận checklist. Mỗi câu anh nói ngắn, đúng chỗ. Mỗi lần anh hỏi “Có vướng không?” là một lần người đối diện dám nói thật.

16:50, nhóm họ lại dồn về phòng họp nhỏ. Trên bảng là khung slide đã chỉnh, các mũi tên gọn gàng, các chú thích rõ như một bài hướng dẫn phải làm gì khi trời mưa. Linh thử lại phần trình bày—nhịp 4-4-6 giúp câu đầu tiên ra khỏi cổ họng như một đám mây nhẹ. Minh bấm giờ, không chen vào trừ lúc cô chệch mạch. “Chỗ này, chọn động từ ‘giữ’ thay vì ‘bảo vệ’. ‘Giữ’ có trách nhiệm, ‘bảo vệ’ thì làm quá,” anh nói, rồi xóa đi viết lại bằng bút dạ.

17:28, bản khung gửi đi kịp hạn. Một tràng emoji thả mưa pháo hoa xuất hiện trên Slack. Hùng trả lời bằng duy nhất hai chữ: “Tốt. Tiếp.”

Căn phòng thư dần khi người ta dọn đồ đi về. Ánh đèn chuyển sang vàng ấm; ngoài kia, trời đã sẫm. Linh ngả lưng ghế, cảm giác mỏi ở gáy rút đi khi cô vươn người. Minh đóng nắp laptop, đặt bút dạ ngay ngắn lại khay.

“Chiều nay em vững hơn,” anh nói.

“Nhờ nhịp thở,” Linh cười. “Và nhờ người bấm giờ nghiêm khắc.”

Họ không vội đứng dậy. Có những khoảng lặng không cần lấp bằng lời. Rồi Minh đột nhiên nói, như thể đã cân nhắc đủ: “Lần tới, nếu em muốn, anh có thể ngồi ở hàng ghế sau phòng họp. Không phải để canh, mà để em biết là có người bám nhịp bên cạnh.”

Linh quay sang, ánh đèn vàng làm dịu mọi góc cạnh trên gương mặt anh. “Em muốn,” cô nói, thẳng thắn như cách cô vẫn chọn đứng về phía sự thật.

Họ thu dọn. Khi bước ra hành lang, tiếng mưa lất phất lại quay về, mùi ẩm mát len qua khe cửa. Thang máy chờ sẵn, ánh đèn trong cabin phản chiếu thành phố thành những vệt bokeh vàng. Cánh cửa khép lại, để lại một khoảng không chỉ đủ cho hai người đứng thoải mái, và một nhịp thở trôi qua.

“Ổn chứ?” Minh hỏi, câu hỏi quen thuộc ấy bỗng mang nhiều lớp nghĩa hơn sau một ngày dài.

Linh nhìn anh, khóe môi cong một đường mảnh. “Ổn.”

Cô đưa tay chỉnh lại nút cổ tay áo của mình, rồi dừng một nhịp, mắt hỏi. Minh khẽ cúi đầu, đưa tay lên—dừng lại nửa giây—để chắc chắn. Khi cô gật, anh giúp cô bẻ nhẹ mép cổ tay áo cho phẳng. Một động tác nhỏ nhưng cẩn trọng đến mức biến nó thành một lời hứa ngầm: ranh giới được hỏi, sự gần gũi được chọn. Khoảng cách giữa họ rút xuống chỉ còn bằng độ dài của một hơi thở, rồi giữ nguyên như vậy—đủ gần để ấm, đủ xa để an toàn.

Tiếng “ting” báo đến tầng trệt. Cánh cửa mở, mùi mưa ùa vào, hòa lẫn với mùi gỗ ẩm của sảnh. Họ cùng bước ra, chậm nửa nhịp như thể sợ làm động một điều gì đó vừa hình thành. Ngoài kia, thành phố bật đèn, xe kéo những vệt sáng dài như những dòng dữ liệu chảy không ngơi.

“Ngày mai 7:45, anh và em rà lại one-pager ‘nguyên tắc làm việc’ nhé?” Minh nói. “Để mọi người biết chúng ta không đổi dài hạn lấy ngắn hạn—trên giấy, không chỉ trên miệng.”

“Em soạn nháp tối nay,” Linh đáp. “Anh xem và sửa giọng.”

Họ rẽ hai hướng ở bậc tam cấp, rồi như một thói quen mới chớm, cùng quay lại, trao nhau một cái gật nhẹ. Một vệt mưa trượt qua bậu kính, ánh đèn hắt lên biến nó thành một nét nhạc mỏng.

Đêm ấy, Linh ngồi bên bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ nhà, thành phố phía dưới như một tấm bản đồ ánh sáng. Cô viết bản nháp one-pager: bốn dòng nguyên tắc, ba dòng cam kết, một dòng xử lý rủi ro. Ngắn, rõ, không thương lượng. Cô thêm vào một câu cuối: “Tôn trọng ranh giới để tin cậy có chỗ nảy mầm.” Viết đến đó, cô dừng, nhìn vào khoảng tối bên ngoài. Đèn phòng bật vàng, rèm khép hờ, gió đêm len vào một mùi mưa sạch.

Điện thoại rung. Minh gửi một tin: “Khi nào em xong, cứ gửi. Anh online đến 11:00.” Một tin tiếp theo, như lời nhắc về nhịp thở mà cả ngày nay họ đã tập: “Đừng thức quá 12.”

Linh mỉm cười. Cô gửi đi bản nháp. Những con chữ rời tay cô như những viên đá lát xuống một lối đi mới. Bên kia, có lẽ Minh đang đọc, mắt anh đi theo từng hàng chữ như cách anh theo dõi một nhịp thở. Và giữa hai căn phòng cách nhau vài con phố, trong tiếng mưa mảnh và những ô kính phản chiếu đèn, sự gần gũi chọn một hình thức tinh tế để hiện diện: một lời hứa nhỏ nằm gọn trong một nguyên tắc chung.

Khi tắt đèn, ánh sáng ngoài phố vẫn còn đó, long lanh như những ý nghĩ chưa đặt tên. Căn phòng lặng dần, rèm khép hờ, gió đêm mát rượi len qua khe cửa. Đêm đi qua chậm rãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×