Buổi chiều cuối tuần, thành phố dường như chìm trong một lớp sương mỏng, ánh nắng nhạt nhòa qua những tấm kính cao tầng. Nữ chính, Linh An, kéo vali bước vào khu căn hộ mới thuê – một tòa nhà sang trọng nằm giữa trung tâm, nơi cô dự định bắt đầu một cuộc sống độc lập. Cô chưa từng gặp chủ căn hộ, chỉ nhận được một hợp đồng thuê từ văn phòng bất động sản và một lời nhắn lạnh lùng: “Hãy tuân thủ luật lệ trong căn hộ. Chủ nhà nghiêm khắc về khoảng cách và hành vi.”
Khi Linh An bước vào sảnh lớn, ánh mắt cô chạm ngay vào một người đàn ông đứng bên bàn lễ tân, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt như băng, dường như có thể xuyên thấu tâm can. Anh cao ráo, mặc vest đen, dáng điệu lạnh lùng như tổng tài trong những tiểu thuyết cô từng đọc.
“Chào cô,” anh nói, giọng trầm thấp, mỗi chữ phát ra như nhấn vào không gian. “Tôi là Hàn Duy, chủ nhân căn hộ. Tôi nghe cô sẽ chuyển vào hôm nay.”
Linh An khẽ cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tim cô đập loạn nhịp khi cảm nhận khoảng cách giữa họ chưa đến một mét. “Vâng… tôi là Linh An, sẽ giữ gìn căn hộ cẩn thận,” cô đáp, giọng hơi run.
Hàn Duy nhếch môi, ánh mắt như đang kiểm tra từng cử chỉ của cô. “Có một vài luật cấm trong căn hộ này,” anh nói, giọng trầm nhưng sắc bén. “Cấm chạm vào vật dụng cá nhân của tôi. Cấm tiếp xúc cơ thể trực tiếp. Và tuyệt đối giữ khoảng cách ít nhất một mét khi ở gần tôi. Nếu vi phạm, tôi sẽ có cách... khiến cô học bài học nhớ đời.”
Linh An nhíu mày, vừa cảm thấy tò mò vừa sợ hãi. Khoảng cách một mét? Nghe như một trò chơi kỳ quái. Nhưng nhìn vào ánh mắt anh, cô biết đây không phải đùa.
Anh đi trước, dẫn cô tham quan căn hộ. Không gian rộng lớn, nội thất sang trọng, mỗi chi tiết đều hoàn hảo đến mức lạnh lùng. Nhưng Linh An không thể tập trung vào nội thất; ánh mắt cô liên tục dạt về anh – từng cử chỉ, từng đường nét đều khiến cô khó rời mắt.
Đến phòng khách, Hàn Duy dừng lại. “Đây là phòng khách, nơi tôi thường làm việc khi ở nhà. Luật cấm đặc biệt áp dụng tại đây: không được đứng gần hơn một mét, không được chạm vào bàn, ghế, hoặc bất kỳ vật dụng nào mà tôi đang sử dụng.”
Linh An gật đầu, cố nhịn thở. Cô vừa đặt vali xuống thì vô tình chạm tay vào tay anh khi anh chỉ về phía cửa sổ. Ngay lập tức, Hàn Duy lùi một bước, khoảng cách một mét được khôi phục. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
“Cô biết không,” anh nói, giọng trầm, “tôi luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ nhất. Ngay cả một chạm vô tình cũng sẽ được ghi nhớ.”
Tim Linh An đập thình thịch. Cảm giác vừa sợ vừa kích thích khiến cô quay đi, cố nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng ngay cả khi không nhìn, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt anh đang bám theo từng cử động.
Tối đó, khi Linh An đang sắp xếp phòng bếp, cô không để ý và va chạm vào vai anh – anh xuất hiện không hề hay trước đó. Hơi thở anh phả vào gáy cô, nóng, gần đến mức trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô quên luật rồi sao?” giọng anh trầm, có chút đùa nhưng vẫn sắc bén. “Một bước nữa là vi phạm.”
Cô lúng túng, thốt lên: “T-tôi… xin lỗi!”
Hàn Duy không làm gì thêm, chỉ khẽ nhấc tay, đứng cách cô đúng một mét. Ánh mắt anh khiến Linh An cảm thấy vừa bị trừng phạt vừa bị mê hoặc. Cảm giác gần gũi mà cấm kỵ này khiến cô vừa sợ vừa muốn vi phạm thêm lần nữa.
Ngày hôm sau, anh lại xuất hiện khi cô đang dọn phòng. Lần này, khoảng cách một mét bị thử thách liên tục: khi cô cầm khăn, khi cô gập chăn, khi cô bước qua hành lang. Mỗi lần như vậy, Hàn Duy lại xuất hiện, dùng ánh mắt, hơi thở, cử chỉ tinh tế để nhắc nhở cô: gần nhưng không được chạm.
Một buổi chiều, khi mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, Linh An vô tình ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mắt anh. Cả hai đều đứng im, không ai nói gì. Hơi thở gần nhau, ánh mắt cháy bỏng nhưng bị kìm lại. Linh An cảm thấy tim mình loạn nhịp, cơ thể vừa sợ vừa muốn tiến lại gần.
Hàn Duy khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Mưa như thế này, cô sẽ biết cảm giác muốn vi phạm nhưng không thể.”
Cô không trả lời được, chỉ biết cảm nhận hơi ấm gần kề, sự trêu đùa tinh tế và cảm giác cấm kỵ lan tỏa khắp cơ thể. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người vừa khiến cô sợ hãi vừa mê hoặc đến vậy.
Khi đêm buông xuống, căn hộ chìm trong ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn vàng. Linh An nằm trên giường, không thể nào ngủ được. Cô liên tục nhớ lại từng va chạm, từng ánh mắt, từng hơi thở gần gũi nhưng cấm kỵ. Một phần cô sợ, một phần cô muốn thử lại, muốn cảm nhận anh gần mình thêm lần nữa.
Trong khi đó, Hàn Duy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Anh nhắm mắt, hơi nhếch môi, tự nhủ: “Cô sẽ sớm học được rằng cấm kỵ không có nghĩa là không hấp dẫn… mà càng hấp dẫn hơn khi biết bị hạn chế.”
Một cảm giác vừa bạo vừa ám ảnh lan tỏa trong căn hộ, mở đầu cho những đêm cấm kỵ mà Linh An sẽ không bao giờ quên…