gần nhưng cấm

Chương 2: Trò Chơi Cấm Kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, căn hộ vẫn chìm trong không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp ngoài khung cửa sổ. Linh An bước ra phòng khách, tay cầm điện thoại, cố sắp xếp công việc hôm nay. Nhưng cô vừa mở cửa tủ thì cảm giác bị theo dõi lập tức ùa về.

“Đừng quên luật,” giọng trầm, lạnh lùng vang lên sau lưng cô.

Cô quay lại, tim như nhảy khỏi lồng ngực. Hàn Duy đứng đó, cách cô đúng một mét, ánh mắt sắc như dao. Cảm giác vừa bối rối vừa kích thích lan khắp cơ thể.

“Lần trước tôi đã nhắc rồi. Khoảng cách này…” Anh giơ tay, đo từ cô đến mình, “…không được dưới một mét. Nếu vi phạm, sẽ có hình phạt.”

Linh An cười gượng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi nhớ.” Nhưng giọng cô lại rung lên. Chỉ một bước nữa thôi là vi phạm, mà tim cô thì muốn tiến gần.

Hàn Duy nhếch môi, ánh mắt như đang đọc suy nghĩ cô. “Cô có vẻ muốn thử vi phạm… đúng không?” Anh tiến một bước, gần nhưng không chạm. Hơi thở anh phả lên gáy cô, nóng bỏng, khiến cơ thể Linh An run lên.

“Đ-đúng…” Cô thừa nhận, tim đập mạnh. Một cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn trào dâng.

Anh chỉ khẽ cười, không làm gì thêm, nhưng ánh mắt và cử chỉ tinh tế như trói buộc cô trong trò chơi cấm kỵ. Cảm giác gần nhưng không được chạm khiến Linh An vừa bực bội vừa thích thú.

Sau đó, Hàn Duy đề nghị một “trò chơi nhỏ”:

“Trong căn hộ này, mỗi khi cô vô tình vi phạm luật, tôi sẽ trừng phạt. Nhưng trừng phạt này… chỉ dùng ánh mắt, hơi thở và cử chỉ. Hiểu chứ?”

Linh An vừa sợ vừa tò mò. “C-trừng phạt kiểu…?”

Anh tiến lại gần, đứng sau lưng cô khi cô đang lau bàn. Tay anh chạm nhẹ vào vai cô, nhưng không hề vượt quá giới hạn. Hơi thở anh phả vào gáy cô, nóng và ám ảnh. Cô cảm nhận rõ nhịp tim anh gần sát, từng hơi thở làm cô run rẩy.

“Đây là cách tôi dạy bài học,” anh thì thầm, giọng trầm ấm nhưng sắc bén. “Gần nhưng không được chạm. Nhìn nhưng không được chạm. Cảm nhận… nhưng không hành động.”

Linh An quay người, mắt chạm ánh mắt anh. Cả hai đứng im, khoảng cách một mét được giữ, nhưng sự căng thẳng trong không khí khiến tim cô như muốn nổ tung.

Ngày trôi qua với những va chạm liên tục: trong bếp, hành lang, thang máy… Mỗi lần cô vô tình gần anh, Hàn Duy đều dùng ánh mắt, hơi thở và cử chỉ tinh tế để nhắc nhở. Mỗi lần như vậy, tim cô đập thình thịch, vừa sợ vừa muốn vi phạm thêm lần nữa.

Chiều đến, mưa vẫn rơi lộp độp ngoài cửa sổ. Linh An đang đọc sách trong phòng khách, bỗng anh xuất hiện trước mặt. Ánh mắt Hàn Duy cháy lên một thứ gì đó vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.

“Cô đang vi phạm,” anh nói, tiến gần nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Một bước nữa, và tôi sẽ phải trừng phạt cô nghiêm khắc hơn.”

Cô nhìn anh, không thể chối từ sức hút đó. “Tôi… tôi sẽ cẩn thận,” cô thì thầm, nhưng cơ thể vẫn run rẩy, trái tim nhảy loạn nhịp.

Anh nhích lại một chút nữa, hơi thở nóng phả lên mặt cô, khiến cô cảm nhận rõ mùi nước hoa nam tính. Linh An cảm giác như cả thế giới dừng lại: khoảng cách chỉ một mét, nhưng căng thẳng, ham muốn và sự trêu đùa đẩy cô lên đến cực điểm.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ám ảnh: môi anh gần môi cô, chỉ cách nhau vài milimet. Cô thở gấp, tay run run, muốn tiến tới nhưng bị luật lệ kìm lại. Anh khẽ nhếch môi, rút lui, ánh mắt vẫn cháy bỏng, khiến Linh An cảm thấy vừa bị trừng phạt vừa mê hoặc.

Đêm đến, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng hơi thở gần gũi nhưng cấm kỵ hôm nay cứ ám ảnh cô. Cảm giác vừa bạo, vừa căng thẳng, vừa H+, nhưng tuyệt nhiên chưa có H thật.

Trong bóng tối, Hàn Duy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Anh nhắm mắt, hơi nhếch môi, tự nhủ: “Cô sẽ không thể quên những khoảng cách này… càng cấm, càng hấp dẫn.”

Linh An biết rằng, trò chơi cấm kỵ mới chỉ bắt đầu. Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc gần nhau, cô sẽ lại bị cuốn vào cảm giác vừa muốn vi phạm vừa sợ hãi. Nhưng có lẽ… cô không còn muốn tránh nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×