Buổi sáng thứ sáu, căn hộ vẫn chìm trong không khí tĩnh lặng kỳ lạ, chỉ có tiếng mưa lác đác rơi ngoài cửa sổ. Linh An thức dậy với nhịp tim vẫn chưa bình thường. Những va chạm, ánh mắt và hơi thở gần gũi của Hàn Duy từ hôm qua vẫn ám ảnh cô. Cô biết rằng, trò chơi cấm kỵ này không chỉ dừng lại ở “một bước gần hơn một mét”, mà còn là thử thách về khả năng kiềm chế ham muốn của chính mình.
Cô vừa chuẩn bị trà sáng thì nghe giọng trầm lạnh vang lên từ phòng khách:
“Cô đang làm gì?”
Cô quay lại, thấy Hàn Duy đứng đó, dáng vẻ hoàn hảo đến mức khiến cô khó thở. Khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, và ánh mắt anh như có thể xuyên thấu từng suy nghĩ trong đầu cô.
“Tôi… chuẩn bị trà,” Linh An lí nhí. Cô cảm thấy tay mình run rẩy khi nhận ra hơi thở anh phả gần gáy cô, vừa ấm vừa ám ảnh.
Hàn Duy nhích lại gần, ánh mắt đầy trêu đùa. “Một ngày mới, và luật cấm vẫn còn hiệu lực. Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ vi phạm nào.”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ một bước gần thôi, anh đã khiến cô cảm nhận cơ thể mình bừng cháy. Anh tiến gần hơn, hơi thở phả lên gáy cô, khẽ nhấn mạnh: “Cảm giác này… gần nhưng không được chạm. Cấm kỵ mà hấp dẫn.”
Trong suốt buổi sáng, trò chơi diễn ra liên tục:
Khi Linh An lau bàn, vai cô vô tình chạm vào tay anh. Hàn Duy chỉ nhấc tay, đứng cách một mét, ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào mắt cô, khiến tim cô nhảy loạn nhịp.
Khi cô gập chăn, anh tiến sát, hơi thở phả vào gáy, khẽ nói: “Cô đang cố tình vi phạm, phải không?” Cô không dám trả lời, chỉ biết run rẩy.
Khi đi qua hành lang, khoảng cách một mét bị thử thách liên tục. Mỗi lần như vậy, Linh An vừa sợ vừa muốn tiến lại gần hơn.
Đến buổi chiều, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Linh An đang đứng bên cửa sổ thì anh xuất hiện phía sau, vai chạm nhẹ vào lưng cô. Hơi thở anh phả vào tai, giọng trầm như nhấn vào từng sợi dây thần kinh:
“Cô biết không, bị cấm lại càng làm cô muốn gần hơn. Tôi thấy thú vị lắm.”
Cô không nói gì, chỉ cảm nhận tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác gần nhưng cấm kỵ khiến cơ thể cô vừa run vừa bừng cháy.
Đêm đến, cả căn hộ chìm trong ánh sáng vàng ấm áp. Linh An ngồi trên ghế sofa, tay run run cầm tách trà, lòng tràn đầy những cảm giác vừa bạo vừa H+. Anh đứng gần, ánh mắt cháy bỏng nhìn cô, mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở đều tinh tế đến mức khiến cô nghẹt thở.
Một khoảnh khắc ám ảnh: Hàn Duy tiến sát, môi anh gần môi cô chỉ vài milimet. Cô cảm nhận được hơi ấm, nhịp tim và hơi thở của anh, nhưng luật lệ cấm cô không được chạm. Anh nhếch môi, rút lui, ánh mắt vẫn cháy bỏng, khiến cô vừa sợ vừa mê hoặc.
Cả đêm, trò chơi cấm kỵ tiếp tục. Mỗi va chạm, mỗi ánh mắt, mỗi hơi thở gần kề đều khiến Linh An vừa muốn vi phạm vừa sợ hãi. Cô nhận ra rằng, cấm kỵ không chỉ làm cô tò mò, mà còn khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Hàn Duy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Anh nhắm mắt, nhếch môi, tự nhủ: “Cô sẽ không bao giờ quên những cảm giác này. Cấm kỵ càng làm cô muốn gần hơn, càng ám ảnh hơn.”
Một đêm dài trôi qua, vừa bạo vừa H+, vừa căng thẳng vừa ám ảnh. Linh An biết rằng, mỗi ngày trong căn hộ này sẽ là một thử thách mới: gần nhưng không được chạm, bị trêu đùa nhưng không được đáp lại… và cô, chắc chắn, sẽ không muốn tránh nữa.