Cơn mưa đêm vẫn rơi lộp độp ngoài khung cửa sổ, ánh sáng vàng dịu từ đèn trong phòng hắt lên từng góc tường, tạo nên một bầu không khí vừa ấm áp vừa ám ảnh. Linh An ngồi trên ghế sofa, tay run run cầm tách trà nóng, nhưng chẳng thể uống được. Từng va chạm, từng ánh mắt, từng hơi thở gần gũi hôm nay vẫn hiện rõ trong tâm trí cô.
Cửa phòng khách bật mở, Hàn Duy xuất hiện. Anh mặc vest đen, áo sơ mi cài cúc chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút. Không gian bỗng trở nên đặc quánh, mỗi bước chân của anh như làm trái tim Linh An nhảy loạn nhịp.
“Cơn mưa này… rất hợp với trò chơi tối nay,” anh nói, giọng trầm như nhấn mạnh từng chữ. Anh tiến lại gần, giữ khoảng cách đúng một mét. “Cô biết không, mỗi lần vi phạm luật, tôi đều thấy thú vị.”
Cô nhìn anh, tim đập mạnh. “Tôi… tôi sẽ không vi phạm…” cô thì thầm, nhưng giọng lại run rẩy.
Anh nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia trêu đùa nguy hiểm. Một bước tiến gần, hơi thở anh phả vào gáy cô, nóng rẫy. Linh An cảm giác da mình như bị đánh thức bởi nhiệt lượng tĩnh lặng nhưng dữ dội ấy.
“Cô biết cảm giác này là gì không?” Anh hạ giọng gần tai cô. “Gần nhau, nhưng không được chạm. Muốn mà không được phép. Nguy hiểm… và hấp dẫn.”
Cô run rẩy, vừa sợ vừa hứng thú, nhưng không dám quay mặt. Tim cô nhảy loạn nhịp, cơ thể nóng bừng.
Hàn Duy đề nghị: “Hôm nay, chúng ta chơi trò ‘Vi phạm hay Không’. Mỗi khi cô vô tình vi phạm luật, tôi sẽ trừng phạt bằng cơ thể nhưng không chạm quá giới hạn. Hiểu chứ?”
Linh An gật đầu, không dám nói gì thêm. Cảm giác như đang bị lôi vào một mê cung nguy hiểm mà đầy quyến rũ.
Khoảng khắc đầu tiên xảy ra khi cô nhặt một cuốn sách rơi dưới bàn. Hàn Duy bước tới, vai anh chạm nhẹ vào lưng cô, vừa đủ để làm cô giật mình nhưng không vượt giới hạn. Hơi thở anh nóng rẫy phả vào gáy cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng ma mị nhìn thẳng vào mắt cô. Linh An cảm nhận tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
“Đây là cách tôi trừng phạt,” anh thì thầm, giọng vừa trêu đùa vừa dữ dội. “Cô cảm nhận chưa? Gần mà không được chạm. Thật khó chịu, đúng không?”
Cô không trả lời, chỉ biết run rẩy, vừa muốn rút lui vừa muốn tiến tới. Cảm giác bị cấm kỵ khiến cô gần như phát điên.
Đêm mưa kéo dài, trò chơi cứ tiếp diễn:
Khi cô dọn phòng, anh đứng phía sau, cử chỉ tinh tế khiến cô cảm nhận rõ cơ thể anh mà vẫn không chạm.
Khi cô gập chăn, anh nhấc tay khẽ chạm tay cô, chỉ chạm một chút rồi rút ra, làm tim cô nhảy loạn nhịp.
Trong thang máy, khoảng cách chỉ còn một mét, hơi thở anh gần tai, ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào mắt cô.
Mỗi lần như vậy, Linh An vừa sợ vừa hứng thú. Cảm giác gần gũi nhưng cấm kỵ khiến cô vừa muốn rút lui vừa muốn thử thách.
Một khoảnh khắc đặc biệt: Hàn Duy tiến sát, môi anh gần môi cô chỉ vài milimet. Cô thở gấp, tay run run, muốn tiến tới nhưng bị luật lệ kìm lại. Anh nhếch môi, rút lui, ánh mắt vẫn cháy bỏng, khiến Linh An cảm thấy vừa bị trừng phạt vừa mê hoặc.
Khi đêm về khuya, Linh An ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Từng va chạm, từng ánh mắt, từng hơi thở gần gũi nhưng cấm kỵ cứ ám ảnh cô. Cô nhận ra rằng trò chơi này không chỉ là luật lệ, mà còn là sức hút nguy hiểm, khiến cô vừa muốn vi phạm vừa sợ hãi.
Hàn Duy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Anh nhắm mắt, nhếch môi, tự nhủ: “Cô sẽ không bao giờ quên cảm giác này. Cấm kỵ càng làm cô muốn gần hơn.”
Một đêm dài trôi qua, vừa bạo vừa H+, vừa căng thẳng vừa ám ảnh. Linh An biết rằng mỗi ngày trong căn hộ này sẽ là một thử thách mới: gần nhưng không được chạm, bị trêu đùa nhưng không được phép đáp lại… và cô… chắc chắn sẽ không muốn tránh nữa.