gặp gỡ nơi văn phòng

Chương 1: Tai nạn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, đường phố thành phố đông đúc hơn bình thường. Ánh nắng xuyên qua những tòa nhà cao tầng, phản chiếu lên mặt đường ướt sau cơn mưa đêm qua, tạo thành một lớp ánh sáng lung linh nhưng cũng lấp ló nhiều vũng nước khó chịu. Lạc Vy, cô gái vừa tốt nghiệp đại học và mới nhận công việc ở một công ty nhỏ, đang vội vã chạy tới trạm xe buýt, tay ôm chặt chiếc cặp vừa mới mua, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Cô mới nhận thông báo đi làm ngày đầu tiên, tim đập thình thịch. Mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ: đồng nghiệp, công ty, sếp… đặc biệt là tòa nhà nơi cô sẽ làm việc – một tòa nhà hiện đại, sang trọng, với logo lấp lánh in trên kính.

“Lạc Vy, cô hãy bình tĩnh nào,” cô tự nhủ. “Chỉ là ngày đầu đi làm thôi mà…”

Nhưng như thể vũ trụ muốn thử thách cô ngay từ đầu, khi vừa bước ra đường, một chiếc xe ô tô đen bóng loáng lao tới. Không phải một chiếc xe cũ kỹ, mà là một chiếc sedan hạng sang, lấp lánh dưới nắng, phi nhanh qua ngã tư mà chẳng hề giảm tốc. Lạc Vy giật mình, bước hụt, suýt té.

“Ê…!” cô hét lên, cả người hoảng hốt.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lùng và chắc chắn đột ngột nắm lấy cô, kéo cô tránh khỏi vũng nước vừa trơn vừa bẩn. Lạc Vy cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô quay đầu, mắt mở to, nhìn người vừa cứu mình.

Một chàng trai trẻ, mặc vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu tối, đứng đó với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hơi hốt hoảng. Gió thổi bay vài sợi tóc, làm anh trông vừa điển trai vừa thần thái, khiến Lạc Vy không kịp nói gì, chỉ đứng trân trân nhìn.

“Cô… không sao chứ?” giọng anh trầm, nghiêm túc.

“À… à, tôi… tôi ổn,” cô lí nhí, vẫn còn sững sờ. Tay vẫn nắm chắc chiếc cặp.

Anh nhìn cô từ đầu tới chân, ánh mắt như quét qua từng chi tiết nhỏ, rồi khẽ gật đầu, trông rất kiêu hãnh nhưng cũng mang theo một chút lo lắng kín đáo.

“Cẩn thận hơn,” anh nói, rồi quay bước, lên xe.

Lạc Vy đứng đó, tim vẫn còn đập rộn ràng. Cô chẳng hiểu tại sao lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa… lạ lùng.

Buổi sáng tiếp theo, Lạc Vy bước vào công ty lần đầu tiên. Không gian bên trong hiện đại, trần nhà cao, sàn bóng loáng, ánh đèn trắng phản chiếu vào các tấm kính tạo cảm giác vừa choáng ngợp vừa sang trọng. Cô đi theo chỉ dẫn, tới phòng nhân sự, nơi cô được tiếp nhận hồ sơ và được giới thiệu với đồng nghiệp.

Mọi người đều lịch sự, nhưng có vẻ khá bận rộn. Cô đặt cặp xuống, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Xin chào, tôi là Lạc Vy, nhân viên mới,” cô nhẹ nhàng nói.

Một cô gái trẻ cười tươi: “Chào mừng cậu, Vy. Cậu sẽ ngồi cạnh tôi đấy.”

Cảm giác ban đầu tưởng như ổn, nhưng khi nhìn quanh phòng, cô nhận ra không khí ở đây khác hẳn tưởng tượng: mọi người đều nhanh nhẹn, chuyên nghiệp, ánh mắt ai cũng tập trung vào màn hình máy tính, trông nghiêm túc và hơi xa cách.

Bỗng, một giọng nói trầm vang lên từ cửa:

“Cô là nhân viên mới sao?”

Lạc Vy quay lại, và… tim cô như ngừng đập.

Anh – người cô gặp hôm qua – đang đứng đó, tay cầm tệp hồ sơ, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy quan sát. Chiếc vest đen ôm vừa vặn cơ thể, cà vạt thẳng nếp, tóc chải gọn ghẽ. Anh bước tới, từng bước chắc chắn, làm cho mọi ánh mắt trong phòng dường như đều hướng về anh và cô.

“À… à, vâng… tôi là…” cô lí nhí, cảm giác cả mặt đỏ bừng.

Anh dừng lại trước mặt cô, cúi nhìn hồ sơ trên tay, rồi ngước mắt nhìn thẳng cô:

“Hy vọng cô làm việc nghiêm túc. Đây là công ty, không phải nơi để chơi đùa.”

Lạc Vy gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”

Anh lướt qua cô, ánh mắt như ghi nhớ từng chi tiết nhỏ – cách cô đứng, cách cô cầm bút, cách cô nhún vai khi lo lắng – rồi quay bước đi, để lại một làn hơi lạnh và cảm giác vừa sợ vừa tò mò trong lòng Lạc Vy.

Buổi trưa, khi mọi người đi ăn, Lạc Vy vẫn ngồi bên bàn làm việc, tim còn đập nhanh khi nhớ lại ánh mắt của anh. Cô tự hỏi: “Sao anh ta lại… ấn tượng đến vậy? Sao mình lại cảm thấy vừa sợ vừa muốn được chú ý bởi anh ta?”

Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng từng chi tiết nhỏ – cách anh bước vào phòng, cách anh nói chuyện với đồng nghiệp, cách anh gật đầu khi ai đó giải thích – cứ hiện lên trong đầu.

Và rồi, như thể định mệnh muốn thử cô thêm lần nữa, một sự cố nhỏ xảy ra. Một tài liệu quan trọng rơi từ bàn cao xuống sàn, lăn về phía cô. Cô vội cúi xuống nhặt, nhưng trượt chân một lần nữa. Lần này, không ai ở gần… ngoại trừ anh.

Một bàn tay lạnh lùng, chắc chắn lại xuất hiện, nắm lấy cô. “Cẩn thận hơn,” anh nhắc nhở, giọng trầm và nghiêm.

Lạc Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm động: “Cảm… cảm ơn…”

Anh không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi bước đi. Lần này, anh để lại phía sau không chỉ sự nghiêm nghị mà còn là một cảm giác… ấm áp, khiến trái tim Lạc Vy nhói lên một cách lạ thường.

Buổi chiều, khi công việc đã tạm ổn, Lạc Vy đi ra hành lang, hít thở sâu để xua tan căng thẳng. Cô ngồi xuống ghế dài, mở điện thoại ra, định gọi về nhà chia sẻ về ngày đầu tiên.

Nhưng bỗng nhiên, cô nhìn thấy trên sàn nhà một mảnh giấy nhỏ, bị gió thổi từ bàn nam chính sang: một lời nhắn ngắn gọn:

“Hãy cẩn thận.”

Chỉ ba từ nhưng khiến tim cô đập nhanh. Ai sẽ viết cho cô? Rõ ràng là anh – người đàn ông mà cô vừa gặp hôm qua và hôm nay.

Cô tự cười, vừa bối rối vừa vui: “Chắc… chắc là anh ấy…”

Buổi chiều kết thúc, Lạc Vy ra khỏi tòa nhà, bước trên vỉa hè đông đúc, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngày đầu tiên đi làm tưởng chừng bình thường, nhưng lại khiến cô cảm nhận được một thứ gì đó đặc biệt – thứ mà cô chưa từng gặp: một người vừa nghiêm nghị, vừa quan tâm, vừa khiến cô tò mò không dứt.

Và Lạc Vy biết, cuộc sống của cô từ đây sẽ không còn đơn giản nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×