Buổi sáng hôm sau, Lạc Vy thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Ngày đầu tiên đi làm chính thức đang chờ cô, và trong lòng cô vẫn còn in đậm hình ảnh người đàn ông mà cô gặp hôm qua – người đã cứu cô khỏi tai nạn, người khiến tim cô đập nhanh một cách lạ thường.
Cô lẩm bẩm:
“Chắc hôm nay mình sẽ… không té nữa. Mình phải thật bình tĩnh.”
Sau khi chuẩn bị xong, Lạc Vy khoác chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, đi đôi giày thấp gót và mang theo chiếc cặp, lòng tự nhủ phải giữ hình ảnh chuyên nghiệp nhất có thể. Cô bước ra đường, không quên dừng lại trước quán cà phê quen thuộc, mua một cốc cappuccino để giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Khi bước vào tòa nhà công ty, Lạc Vy không khỏi choáng ngợp. Hành lang rộng, trần cao, ánh sáng tự nhiên chiếu qua kính lớn, phản chiếu lên sàn bóng loáng, khiến nơi này trông vừa hiện đại vừa sang trọng. Cô lặng lẽ đi theo bản đồ công ty mà nhân viên nhân sự gửi trước, cố gắng không để bị lạc.
“Lạc Vy à, đây là văn phòng của cô,” một giọng nói ấm áp vang lên.
Cô quay lại, thấy một cô gái trẻ, tươi cười rạng rỡ, đang vẫy tay. “Mình là Hạ Lan, sẽ là đồng nghiệp trực tiếp của cô. Chào mừng cô đến với công ty!”
“Cảm ơn… rất vui được gặp chị,” Lạc Vy đáp, giọng còn lúng túng. Cô cố gắng cười thật tự nhiên, nhưng vẫn cảm thấy tay chân hơi bủn rủn.
Hạ Lan dẫn Lạc Vy tới bàn làm việc, giới thiệu những vật dụng cần thiết, máy tính, phần mềm công ty. Lạc Vy gật đầu chăm chú, vừa nghe vừa ghi chú, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi cửa ra vào, nơi cô đoán rằng… anh – người mà cô gặp hôm qua – có thể xuất hiện.
Và đúng như dự đoán, chỉ vài phút sau, một bóng người cao lớn xuất hiện ở hành lang. Lạc Vy cảm thấy tim mình nhói lên. Anh – nam chính – bước vào phòng, diện vest đen tinh tế, tóc chải gọn, ánh mắt sắc lạnh nhưng mang theo vẻ tinh tế đặc trưng.
Mọi ánh mắt đều hướng về anh, nhưng Lạc Vy cảm thấy như cả thế giới dừng lại chỉ để nhìn anh.
Anh đi thẳng tới bàn làm việc, tay cầm tập hồ sơ. Khi bước ngang qua Lạc Vy, ánh mắt anh khẽ lướt qua cô, khiến cô đỏ mặt, cảm giác vừa ngượng vừa hồi hộp. Anh dừng lại trước Hạ Lan:
“Đây là nhân viên mới sao? Hãy đảm bảo cô ấy hiểu công việc của mình.”
Hạ Lan cười nhỏ: “Đừng lo, cô ấy rất chăm chỉ.”
Anh gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn Lạc Vy một lần nữa trước khi quay đi. Lạc Vy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn hơi run.
Buổi sáng trôi qua với nhịp độ nhanh. Lạc Vy cố gắng làm quen với phần mềm công ty, tìm hiểu quy trình làm việc, và nghe hướng dẫn từ Hạ Lan. Tuy nhiên, cô không thể hoàn toàn tập trung – những suy nghĩ về nam chính cứ liên tục hiện lên trong đầu.
“Anh ấy thật sự là… CEO sao? Và sao trông lại… hấp dẫn như vậy?” cô thầm nghĩ, tim đập nhanh.
Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Vy được Hạ Lan dẫn tới khu vực ăn uống. Không gian ở đây thoải mái hơn, ánh sáng ấm áp, các nhân viên trò chuyện rộn rã. Lạc Vy vừa ăn vừa lắng nghe, nhưng vẫn cố quan sát môi trường xung quanh.
“Cậu có vẻ căng thẳng,” Hạ Lan nhận xét khi thấy cô liên tục nhìn về phía cửa phòng làm việc.
“À… à, mình chỉ…” Lạc Vy ấp úng, không biết giải thích thế nào. “Mình… mình chưa quen với môi trường mới.”
Hạ Lan cười: “Đừng lo, ngày đầu tiên mà. Cậu sẽ quen thôi. Nhất là khi… cậu có thể gặp anh ấy thường xuyên.”
Lạc Vy giật mình: “Anh ấy?”
Hạ Lan chỉ tay về phía nam chính đang đi tới, điềm tĩnh quan sát mọi người từ xa. Lạc Vy đỏ mặt, cúi xuống ăn tiếp, tim đập mạnh.
Buổi chiều, Lạc Vy trở lại bàn làm việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cô tập trung, nhưng vẫn không khỏi vụng về: một tài liệu bị rơi, một email gửi nhầm người, một số chi tiết chưa quen với phần mềm… và rồi, như thường lệ, anh xuất hiện.
Anh bước tới bàn cô, ánh mắt nghiêm nghị, tay cầm một số hồ sơ:
“Cô gặp chút khó khăn sao?”
Lạc Vy đỏ mặt: “À… dạ… chỉ là… mới bắt đầu, chưa quen thôi.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó hạ giọng:
“Đừng lo lắng. Nhưng hãy chú ý hơn. Nếu cần, tôi sẽ hỗ trợ.”
Những lời nói ngắn gọn, nhưng đầy quan tâm. Lạc Vy cảm thấy tim mình nhói lên, vừa xấu hổ vừa… vui sướng.
Một vài lần trong ngày, nam chính lại đi ngang qua, ánh mắt lướt qua, khiến Lạc Vy vừa sợ vừa mong chờ. Mỗi lần như vậy, cô lại tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh, đừng để lộ vẻ vụng về của mình.”
Đến gần cuối ngày, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một chiếc cốc cà phê của đồng nghiệp bị đổ, gần rơi vào máy tính của Lạc Vy. Cô vội vã đỡ lấy, nhưng suýt trượt chân. Một lần nữa, bàn tay lạnh lùng xuất hiện, chắc chắn nắm lấy cô, kéo cô tránh khỏi tai nạn.
“Cẩn thận hơn,” anh nhắc, giọng trầm nhưng không lạnh lùng như trước.
“Cảm… cảm ơn…” cô lắp bắp, đỏ mặt.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, khiến Lạc Vy cảm thấy tim mình như bị thắt chặt. Anh buông tay, đi tiếp, để lại sau lưng một làn hơi ấm kỳ lạ, vừa xa cách vừa gần gũi.
Khi tan làm, Lạc Vy bước ra khỏi công ty, trời đã ngả chiều. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả con phố, làm mọi thứ trở nên lung linh. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên… khó quên thật. Anh ấy… thật sự khác biệt.”
Trên đường về nhà, Lạc Vy nghĩ về những khoảnh khắc trong ngày: ánh mắt nghiêm nghị nhưng quan tâm, bàn tay cứu giúp, những lời nhắc nhở ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa. Cô nhận ra một điều: cô vừa gặp một người có thể thay đổi cuộc sống của mình theo cách cô chưa từng nghĩ đến.