gặp gỡ nơi văn phòng

Chương 10: Lần đầu tiên Lạc Vy chủ động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ bảy tại công ty, không khí trong văn phòng mang một nhịp điệu khác hẳn. Sau những thử thách hợp tác căng thẳng trong tuần, Lạc Vy cảm thấy vừa hào hứng vừa lo lắng. Cô biết rằng cảm xúc của mình dành cho CEO đã vượt ra khỏi giới hạn chỉ là đồng nghiệp, nhưng cô chưa dám bộc lộ.

Sáng sớm, khi bước vào văn phòng, Lạc Vy thấy CEO đã có mặt từ trước, ngồi chăm chú bên bàn làm việc. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, rồi lại dán vào màn hình. Cô thầm nhủ:

“Ngày hôm nay… phải bình tĩnh. Nhưng sao tim lại đập nhanh quá vậy?”

Hạ Lan đi ngang qua, nheo mắt nhìn cô:

“Chuẩn bị tinh thần nhé. Anh ấy hôm nay dường như… để ý cậu nhiều hơn.”

Lạc Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Để ý sao? Tôi… tôi không dám nghĩ lung tung đâu!”

Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu công việc đều đặn, nhưng Lạc Vy luôn để ý từng cử chỉ, ánh mắt của CEO. Khi anh đi ngang qua bàn cô, ánh mắt dịu dàng dừng lại, khiến cô không thể không rung động.

Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên. Đó là một tin nhắn từ CEO:

“Dự án hôm nay cần cô chuẩn bị trước một báo cáo ngắn. Gặp tôi ở phòng họp sau 10 phút.”

Lạc Vy thở dài, vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ và bước vào phòng họp, nơi CEO đang đứng đợi. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô đã chuẩn bị chưa?”

“Dạ… đã rồi ạ,” cô đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng vẫn bồn chồn.

Trong phòng họp, CEO đứng trước bảng trắng, chỉ dẫn cách trình bày báo cáo. Lạc Vy ngồi gần anh, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi anh cúi xuống, ánh mắt họ chạm nhau, và lần đầu tiên, cô cảm thấy muốn chủ động gần anh.

Sau khi kết thúc phần trình bày, CEO quay sang cô, giọng dịu dàng:

“Cô trình bày rất tốt. Nhưng tôi muốn cô nói rõ hơn phần kết quả dự án. Hãy làm trực tiếp trước tôi.”

Lạc Vy đỏ mặt, nhưng trong lòng quyết tâm:

“Dạ… tôi sẽ thử.”

Cô bước tới bảng trắng, tay cầm bút, giọng run run nhưng cố gắng tự tin:

“Dự án này… đã hoàn tất các mục tiêu đề ra. Phần kết quả… là… tôi muốn nhấn mạnh rằng…”

CEO đứng gần cô, ánh mắt tập trung nhưng dịu dàng. Cô nhìn anh, cảm giác tim đập mạnh, quyết định bộc lộ thêm một chút cảm xúc qua lời nói và ánh mắt:

“Và… tôi… tôi cũng rất trân trọng sự hướng dẫn của anh… giúp tôi hoàn thiện công việc này.”

Anh hơi sững lại, ánh mắt lóe lên bất ngờ nhưng sau đó dịu lại:

“Cô… biết cách bày tỏ quan điểm của mình. Tốt lắm.”

Lạc Vy đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng cảm thấy một niềm hạnh phúc khôn tả. Đây là lần đầu tiên cô chủ động bộc lộ cảm xúc và sự trân trọng dành cho CEO.

Buổi trưa, cô và CEO cùng ăn trong phòng nghỉ. Không gian yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo nên khung cảnh ấm áp. Lạc Vy lấy hết can đảm, mở lời:

“Anh… hôm nay… em muốn cảm ơn anh vì đã luôn hướng dẫn và… quan tâm em.”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng:

“Cô… biết cách nói ra cảm xúc. Điều đó khiến tôi thấy… cô trưởng thành hơn.”

Cô đỏ mặt, nhưng lần này không né tránh ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc này, cảm xúc giữa hai người dường như gần gũi hơn bao giờ hết.

Chiều đến, một thử thách công việc mới xuất hiện: khách hàng E yêu cầu cập nhật báo cáo gấp. Lạc Vy và CEO phải phối hợp nhanh chóng. Trong lúc làm việc căng thẳng, anh cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô để chỉ dẫn, khiến tim cô nhói lên.

Cô quyết định chủ động hơn, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Anh… đừng lo, em sẽ làm tốt phần này. Hãy tin em.”

Anh sững lại, hơi bất ngờ trước sự chủ động của cô, rồi nở một nụ cười tinh quái nhưng đầy ấm áp:

“Tốt. Tôi tin cô.”

Khoảnh khắc này khiến trái tim Lạc Vy rung động mạnh. Cô nhận ra rằng khi mình chủ động bộc lộ cảm xúc và năng lực, CEO không chỉ quan tâm mà còn tin tưởng cô hơn.

Buổi chiều tiếp tục căng thẳng, nhưng nhịp điệu làm việc giữa họ trở nên ăn ý hơn. Những lỗi nhỏ được xử lý nhanh chóng, ánh mắt dịu dàng của CEO khiến Lạc Vy vừa hạnh phúc vừa xấu hổ.

Khi hoàn tất công việc, CEO quay sang cô, giọng trầm:

“Hôm nay, cô đã làm tốt. Không chỉ chứng minh năng lực mà còn… cho tôi thấy cô dám bộc lộ cảm xúc.”

Lạc Vy đỏ mặt, tim đập mạnh:

“Dạ… em… cảm ơn anh…”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng:

“Cô biết không, sự chủ động và can đảm của cô… khiến tôi cảm thấy gần cô hơn.”

Tan làm, anh đi cùng cô ra cửa. Bên ngoài, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt phố, tạo khung cảnh lãng mạn quen thuộc. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô đã trưởng thành hơn. Hãy tiếp tục phát triển, và đừng ngại bộc lộ cảm xúc của mình.”

Cô mỉm cười, tim đập mạnh:

“Dạ… em sẽ. Cảm ơn anh.”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng:

“Cẩn thận trên đường về.”

Lạc Vy bước đi, nhưng trái tim cô vẫn rộn ràng, nhớ về từng khoảnh khắc trong ngày. Đây là lần đầu tiên cô chủ động bộc lộ cảm xúc với CEO, và cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người sẽ tiến triển mạnh mẽ hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×