Đêm đã buông xuống, ánh đèn vàng trong văn phòng phản chiếu trên các bức tường tạo nên một không gian yên tĩnh, khác hẳn nhịp điệu sôi động của ban ngày. Lạc Vy vẫn còn ngồi trước máy tính, hoàn thành những báo cáo còn dang dở. Cô thở dài, mệt mỏi nhưng trong lòng vẫn rộn ràng.
Ngày hôm nay, sau khi chủ động bộc lộ cảm xúc với CEO, cô cảm thấy tim mình như tràn ngập những rung động vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô tự nhủ:
“Ngày hôm nay… mình đã dũng cảm. Nhưng không biết anh ấy nghĩ gì về mình…”
CEO bước vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc nhưng ánh mắt lại mềm mại hơn bình thường. Anh đứng lặng một giây, quan sát cô, rồi lên tiếng:
“Cô vẫn chưa về à?”
“Dạ… em còn phải hoàn thiện báo cáo cuối cùng,” Lạc Vy đáp, cúi đầu, giọng vừa run vừa cố tỏ ra tự tin.
Anh nhíu mày, đi về phía cô, ánh mắt dịu dàng:
“Để tôi giúp cô. Chúng ta sẽ hoàn thành nhanh chóng, sau đó cô có thể về nghỉ ngơi.”
Cô ngẩng đầu, tim đập mạnh, vừa lo lắng vừa háo hức. Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng anh quan tâm không chỉ ở công việc mà còn đến sức khỏe của cô.
Họ ngồi cạnh nhau, cùng rà soát báo cáo. Khi Lạc Vy gặp khó khăn với một số số liệu phức tạp, CEO cúi xuống gần cô, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô để chỉ dẫn. Cô đỏ mặt, nhưng lần này không rút tay lại. Trái tim cô rung lên mạnh mẽ, cảm giác gần gũi và an toàn lan tỏa.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng trầm, ánh mắt dịu dàng.
“Dạ… em ổn,” cô đáp, nhưng trong lòng biết rằng tim mình đang đập loạn nhịp.
Sau khi hoàn tất báo cáo, CEO đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt, rồi quay sang cô:
“Ngày hôm nay, cô đã làm tốt. Không chỉ trong công việc mà còn… trong cách thể hiện cảm xúc. Tôi thấy cô trưởng thành hơn rất nhiều.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Dạ… em… cảm ơn anh.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt không rời cô:
“Cô biết không, tôi đánh giá cao sự dũng cảm và chủ động của cô. Điều đó… khiến tôi muốn gần cô hơn.”
Lạc Vy sững sờ, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh thổ lộ một cách rõ ràng về cảm xúc dành cho mình.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ phím và hơi thở nhẹ của hai người. CEO bất ngờ ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. Anh cúi xuống, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Cô có biết không, mỗi khi cô chủ động, tôi cảm thấy… trái tim mình rung động.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, nhưng lần này không né tránh ánh mắt anh. Tim cô rung lên từng nhịp, và một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô quyết định chủ động hơn một bước nữa, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh… em… em cũng đã rung động với anh từ lâu… nhưng chưa dám nói.”
Anh hơi sững lại, ánh mắt lóe lên bất ngờ và niềm vui kín đáo. Khoảng khắc yên lặng nhưng đầy cảm xúc, cả hai đều cảm nhận được trái tim đang gần nhau hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên. CEO nhấc điện thoại, nhưng anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt vẫn dịu dàng:
“Cô đừng lo. Đây chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta sẽ xử lý nhanh chóng.”
Lạc Vy mỉm cười, cảm giác ấm áp tràn ngập. Cô nhận ra rằng sự tin tưởng và quan tâm của anh khiến cô dám bộc lộ cảm xúc thật, và điều đó khiến cô hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, CEO đứng lên, đi đến bàn làm việc, nhấc một tập hồ sơ và quay lại gần cô. Anh cúi xuống, giọng trầm:
“Cô mệt không? Nếu mệt, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.”
Cô lắc đầu, nhưng trong lòng biết rằng cơ thể cô đang căng thẳng. Lạc Vy thầm nhủ:
“Anh ấy quan tâm… và tôi… tôi muốn tận hưởng khoảnh khắc này cùng anh.”
Khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ còn ánh mắt dịu dàng và sự gần gũi. CEO chạm nhẹ tay cô, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên. Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, nhưng không rút tay lại. Cảm giác gần gũi và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô thấy an toàn và hạnh phúc.
Một khoảnh khắc bất ngờ xảy ra: khi Lạc Vy nhìn ra cửa sổ, cô thấy mưa bắt đầu rơi nhẹ bên ngoài. Anh quay lại, ánh mắt dịu dàng:
“Cô muốn về trước hay đợi mưa tạnh?”
Cô đỏ mặt, nhưng lần này quyết định chủ động:
“Anh… em muốn ở lại một chút… cùng anh.”
Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự vui mừng và bất ngờ. Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa hai người gần hơn bao giờ hết. Họ cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng yên trong ánh sáng đèn vàng, mưa nhẹ rơi ngoài trời, tạo cảm giác lãng mạn khó tả.
Cuối cùng, CEO nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo cô lại gần:
“Cô biết không, từ hôm nay, tôi muốn cô cảm nhận rằng… tôi sẽ luôn để ý và quan tâm cô, không chỉ là đồng nghiệp mà còn là… người tôi trân trọng.”
Lạc Vy đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, cô thì thầm:
“Em… em cũng trân trọng anh… và… muốn ở gần anh.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, và lần đầu tiên, hai người cùng nhau cảm nhận khoảnh khắc lãng mạn đêm muộn, trái tim họ gần nhau hơn bao giờ hết.