gặp gỡ nơi văn phòng

Chương 15: Xung đột tình cảm và bí mật công sở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ mười một tại công ty bắt đầu với bầu không khí căng thẳng lẫn tò mò. Sau những khoảnh khắc gần gũi giữa CEO và Lạc Vy, mối quan hệ của họ đã trở nên rõ ràng hơn, nhưng áp lực từ đồng nghiệp, nhân vật mới và những bí mật công việc bắt đầu tạo ra thử thách mới.

Lạc Vy bước vào văn phòng, mắt nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt đồng nghiệp dường như chú ý đến cô hơn thường lệ. Hạ Lan nháy mắt, thì thầm:

“Chuẩn bị tinh thần nhé. Hôm nay sẽ có một vài bất ngờ.”

Cô đỏ mặt, tự nhủ:

“Không sao… mình phải bình tĩnh và tập trung vào công việc. Và… không để bất cứ ai làm lung lay mối quan hệ với anh ấy.”

Sáng sớm, CEO bước vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu dàng khi nhìn Lạc Vy. Anh cầm một tập hồ sơ và nói:

“Hôm nay, khách hàng I yêu cầu báo cáo chi tiết, và có một cuộc họp khẩn cấp vào chiều nay. Cô sẽ phối hợp trực tiếp với tôi, nhưng sẽ phải xử lý một số tình huống bất ngờ.”

Lạc Vy gật đầu, tim đập nhanh:

“Dạ… em hiểu. Em sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Tường Vy cũng xuất hiện, vẫn giữ phong thái tự tin và chuyên nghiệp, nở nụ cười:

“Hy vọng hôm nay chúng ta sẽ phối hợp ăn ý.”

Lạc Vy hít sâu, tự nhủ:

“Cô ấy xuất hiện… nhưng mình phải chứng minh năng lực và sự quan trọng. Không để cảm xúc chi phối.”

Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc căng thẳng. Khi Lạc Vy và CEO phối hợp rà soát dữ liệu, một lỗi nhỏ trong báo cáo xuất hiện, khiến CEO hơi nhíu mày.

“Cô đã kiểm tra kỹ chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng không thiếu sự quan tâm.

“Dạ… em kiểm tra rồi, nhưng có thể bỏ sót một chi tiết nhỏ. Em sẽ sửa ngay ạ,” cô đáp, cảm giác tim đập mạnh.

CEO cúi xuống gần cô, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô khi chỉ dẫn:

“Cẩn thận. Chi tiết nhỏ có thể gây ra vấn đề lớn. Tôi tin cô sẽ xử lý tốt.”

Lạc Vy đỏ mặt, nhưng lần này không né tránh. Cô thầm nhủ:

“Anh ấy tin tưởng mình… phải làm tốt hơn nữa.”

Buổi trưa, khi cả nhóm ăn tại phòng nghỉ, Lạc Vy cảm nhận cảm giác căng thẳng tinh tế. Đồng nghiệp bắt đầu chú ý và bàn tán về mối quan hệ CEO – Lạc Vy. Một số ánh mắt tò mò, một số thì khéo léo nhận xét:

“Nhìn hai người họ làm việc ăn ý ghê. Nhất là ánh mắt kia… có gì đó lãng mạn lắm.”

Cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cô thầm nhủ:

“Mọi người đang để ý… nhưng anh ấy vẫn quan tâm mình. Phải tự tin hơn nữa.”

Tường Vy bất ngờ tiến đến gần, giọng nhẹ nhưng đầy ý tứ:

“Cô Lạc Vy, hôm nay có vẻ… gần CEO quá. Chắc cô ấy cũng phải chú ý nhiều nhỉ?”

Lạc Vy sững sờ, cảm giác tim nhói lên, nhưng cô nhanh chóng giữ bình tĩnh:

“Chúng tôi… chỉ phối hợp công việc thôi.”

Tường Vy mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tinh ý:

“Ừ, hy vọng vậy.”

Khoảnh khắc này khiến Lạc Vy nhận ra cạnh tranh công sở và sự chú ý từ người khác sẽ tạo thử thách cho mối quan hệ của cô và CEO.

Chiều đến, thử thách lớn xuất hiện: cuộc họp trực tuyến với khách hàng I, yêu cầu trình bày báo cáo và xử lý các câu hỏi hóc búa. Lạc Vy được CEO giao đảm nhận phần chính, Tường Vy hỗ trợ phụ.

Khi Lạc Vy chuẩn bị trình bày, Tường Vy bất ngờ xen vào:

“Để tôi thử phần này, có thể nhanh hơn.”

Lạc Vy cảm giác tim nhói lên, nhưng cô hít sâu, quyết định chủ động:

“Anh… em sẽ xử lý phần này. Hãy tin em.”

CEO sững lại, ánh mắt lóe lên sự hài lòng:

“Tốt. Tôi tin cô.”

Khoảnh khắc này khiến trái tim Lạc Vy rung động mạnh. Cô nhận ra rằng sự dũng cảm và chủ động giúp cô giữ vững mối quan hệ và sự tin tưởng từ CEO.

Trong cuộc họp, Lạc Vy trình bày rõ ràng, bình tĩnh trả lời các câu hỏi hóc búa, phối hợp ăn ý với CEO. Tường Vy nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thừa nhận năng lực.

Khi kết thúc, CEO quay sang cô, giọng dịu dàng:

“Hôm nay, cô đã làm rất tốt. Không chỉ xử lý tình huống xuất sắc mà còn chứng minh năng lực và sự trưởng thành.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh:

“Dạ… em… cảm ơn anh.”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng:

“Sự chủ động và tinh thần dũng cảm của cô khiến tôi muốn bảo vệ và quan tâm cô hơn. Dù có ai xuất hiện, tôi vẫn tin tưởng cô.”

Buổi tối, khi văn phòng vắng người, CEO mời Lạc Vy đi dạo. Trên phố, ánh đèn vàng phản chiếu khắp nơi, tạo khung cảnh lãng mạn.

Anh nắm tay cô, giọng trầm nhưng ấm áp:

“Hôm nay, cô đã chứng minh năng lực và sự trưởng thành. Tôi đánh giá cao tinh thần và cách cô phối hợp.”

Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp:

“Em… em cũng rất trân trọng anh… và muốn… ở gần anh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Cô biết không, sự dũng cảm và chủ động của cô khiến tôi muốn bảo vệ và quan tâm cô nhiều hơn. Dù có ai xuất hiện, tôi vẫn để ý và tin tưởng cô.”

Khoảnh khắc này, cả hai dừng lại, nhìn nhau trong ánh sáng đèn vàng, trái tim cùng rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×