Ngày thứ mười tại công ty bắt đầu với bầu không khí bình thường nhưng đầy tiềm ẩn thử thách. Lạc Vy bước vào văn phòng, lòng rộn ràng sau những khoảnh khắc gần gũi với CEO, nhưng cô biết rằng mối quan hệ mới hé mở này sẽ phải đối mặt với áp lực công việc và ánh mắt đồng nghiệp.
Hạ Lan nháy mắt khi thấy cô:
“Chuẩn bị tinh thần nhé. Có vẻ hôm nay sẽ là một ngày khó quên.”
Lạc Vy hít sâu, thầm nhủ:
“Không sao, mình phải bình tĩnh và tập trung. Đồng thời… vẫn giữ được sự gần gũi với anh ấy.”
Buổi sáng, CEO bước vào văn phòng với một tập hồ sơ dày và ánh mắt nghiêm nghị quen thuộc. Anh nhìn Lạc Vy, giọng trầm:
“Hôm nay sẽ có dự án quan trọng với khách hàng H. Cô cần phối hợp trực tiếp với tôi và Tường Vy. Mọi việc phải hoàn hảo.”
Cô gật đầu, tim đập mạnh:
“Dạ… em hiểu.”
Tường Vy cũng xuất hiện, vẫn giữ phong thái tự tin và chuyên nghiệp. Cô mỉm cười với Lạc Vy:
“Hy vọng chúng ta sẽ phối hợp ăn ý.”
Lạc Vy đáp lại bằng nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng nhận ra rằng cuộc cạnh tranh tinh tế đã bắt đầu, không chỉ về công việc mà còn cả tình cảm.
Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc căng thẳng. Khách hàng H liên tục yêu cầu cập nhật thông tin gấp, và Lạc Vy phải phối hợp cùng CEO xử lý từng chi tiết. Khi gặp khó khăn, cô cảm nhận sự dịu dàng và tin tưởng của CEO:
“Cô bình tĩnh. Tôi sẽ hướng dẫn cô từng bước,” anh nói, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô khi trao đổi.
Cô đỏ mặt, nhưng không né tránh. Trong khoảnh khắc này, cô cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ thầm lặng, khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.
Trong lúc làm việc, Tường Vy nhiều lần trao đổi trực tiếp với CEO, khiến Lạc Vy cảm thấy gợn lên một cơn ghen nhẹ. Cô tự nhủ:
“Không được để cảm xúc chi phối công việc. Nhưng… phải chứng minh rằng mình quan trọng và xứng đáng được anh ấy chú ý.”
Cô quyết định chủ động hơn, nhìn thẳng vào mắt CEO:
“Anh… em sẽ xử lý phần này. Hãy tin em.”
Anh sững lại, ánh mắt lóe lên sự hài lòng:
“Tốt. Tôi tin cô.”
Khoảnh khắc này khiến trái tim Lạc Vy rung lên mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng sự dũng cảm và chủ động khiến mối quan hệ giữa họ vững chắc hơn.
Buổi trưa, khi cả nhóm ăn trong phòng nghỉ, đồng nghiệp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa CEO và Lạc Vy. Một số ánh mắt tò mò, một số khéo léo nhận xét:
“Nhìn hai người họ làm việc ăn ý ghê. Nhất là ánh mắt kia… có gì đó lãng mạn lắm.”
Lạc Vy nghe được, tim vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ:
“Đúng rồi, mọi người bắt đầu để ý… nhưng mình không lo lắng, vì anh ấy đã tin tưởng và quan tâm mình.”
Chiều đến, thử thách lớn xuất hiện: khách hàng H yêu cầu trình bày báo cáo trực tiếp trước hội đồng cấp cao, và CEO giao Lạc Vy đảm nhận phần trình bày chính. Tường Vy hỗ trợ nhưng vẫn giữ vai trò phụ.
Khi đứng trước hội đồng, Lạc Vy cảm thấy tim đập mạnh. Ánh mắt cô lia qua CEO, nhận được cái gật đầu tin tưởng. Cô hít sâu, tự nhủ:
“Mình phải làm tốt, không chỉ vì công việc, mà còn vì anh ấy và chính mình.”
Cô bắt đầu trình bày, giọng run run nhưng chắc chắn. Từng chi tiết, từng con số được cô nêu rõ ràng, ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào CEO. Anh mỉm cười, ánh mắt động viên.
Khách hàng đặt câu hỏi hóc búa, nhưng Lạc Vy bình tĩnh trả lời, phối hợp ăn ý với CEO. Tường Vy nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thừa nhận năng lực.
Khi kết thúc phần trình bày, CEO quay sang cô, ánh mắt dịu dàng:
“Cô đã làm rất tốt. Tôi tự hào về cách cô xử lý tình huống.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Dạ… cảm ơn anh.”
Buổi tối, sau khi văn phòng vắng dần, CEO mời Lạc Vy ra ngoài đi dạo. Trên phố, ánh đèn vàng phản chiếu, tạo khung cảnh lãng mạn quen thuộc.
Anh nắm tay cô, giọng trầm nhưng ấm áp:
“Hôm nay, cô đã chứng minh năng lực và sự trưởng thành. Tôi đánh giá cao tinh thần và cách cô phối hợp.”
Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp:
“Em… em cũng rất trân trọng anh… và muốn ở gần anh.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Cô biết không, sự dũng cảm và chủ động của cô khiến tôi muốn bảo vệ và quan tâm cô nhiều hơn. Dù có ai xuất hiện, tôi vẫn để ý và tin tưởng cô.”
Khoảnh khắc này, cả hai dừng lại, nhìn nhau trong ánh sáng đèn vàng, trái tim cùng rung động.