Ngày thứ ba tại công ty, Lạc Vy thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hình ảnh buổi làm việc muộn hôm qua vẫn còn in sâu trong đầu: ánh mắt quan tâm, bàn tay nhẹ nhàng nhắc nhở, nụ cười tinh quái nhưng ấm áp của anh. Cô thầm nhủ:
“Ngày hôm nay phải thật cẩn thận. Không được vụng về, không được làm anh ấy thất vọng.”
Cô chuẩn bị kỹ càng hơn: trang phục gọn gàng, đầu tóc chỉnh tề, và một tâm lý bình tĩnh hơn. Nhưng lòng cô vẫn nhấp nhổm, bởi cô biết rằng ngày hôm nay sẽ có những thử thách nhỏ.
Khi đến công ty, Lạc Vy thấy văn phòng vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Đồng nghiệp chào hỏi cô, nhưng cô chỉ mỉm cười, tập trung vào bàn làm việc. Ánh mắt cô tự động tìm đến anh – CEO mà cô vừa mới nhận ra mình có cảm tình. Anh vẫn ngồi ở bàn, nghiêm nghị, mắt dán vào màn hình laptop.
Khi cô bước qua, anh nhíu mày nhẹ, rồi gật đầu:
“Chào buổi sáng.”
“Dạ… chào buổi sáng,” cô lí nhí đáp lại, mặt nóng bừng.
Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu dồn dập. Lạc Vy cố gắng hoàn thành những công việc được giao, nhưng một số chi tiết nhỏ vẫn còn chưa quen: gửi nhầm email, định dạng báo cáo chưa đúng, và một vài con số chưa khớp. Cô cố gắng che giấu những lỗi nhỏ, nhưng vẫn bị anh phát hiện.
Anh đi ngang qua bàn cô, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm:
“Cô vẫn còn sơ sót. Hãy chú ý hơn.”
Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa lo lắng:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng.”
Anh nhíu mày, không nói thêm gì, đi tiếp. Lạc Vy thở dài, vừa tiếc nuối vừa bồn chồn.
Đến giờ nghỉ trưa, Lạc Vy đi ra khu ăn uống cùng Hạ Lan. Không gian yên tĩnh hơn, nhưng tâm trạng cô lại căng thẳng. Cô không ngừng nghĩ về anh, về ánh mắt nghiêm nghị và quan tâm thầm lặng của anh.
“Cậu cứ bồn chồn thế à?” Hạ Lan cười, đặt tay lên vai cô. “Đừng nghĩ nhiều. Anh ấy là CEO, nhưng cậu sẽ quen thôi. Và… hôm nay có thể xảy ra chút drama nhỏ đấy.”
Lạc Vy giật mình: “Drama? Ý chị là sao?”
Hạ Lan nháy mắt: “Cậu sẽ thấy.”
Chiều đến, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một đồng nghiệp khác, Tiêu An, vốn ghen tị với Lạc Vy, tìm cách gây khó dễ. Anh ta gửi một email nhầm, khiến Lạc Vy phải sửa lại báo cáo quan trọng gấp rút. Khi cô đang vội vàng làm việc, nam chính đi ngang qua, nhìn thấy tình huống.
Anh nhíu mày, bước tới bàn cô:
“Cô gặp vấn đề gì?”
“À… dạ… không sao đâu… chỉ là…” cô lí nhí, chưa kịp giải thích.
Tiêu An đứng cạnh bàn, nở nụ cười tinh quái: “Ồ, Vy đúng là vụng về. May mà CEO vẫn kiểm tra, nếu không… hẳn sẽ rắc rối đấy.”
Nam chính nhíu mày, ánh mắt đen lại. Anh nhìn Lạc Vy một lúc, rồi quay sang Tiêu An:
“Cô có ý gì khi nói như vậy?”
Tiêu An nhún vai, giả vờ vô tội: “Chỉ là nói sự thật thôi.”
Anh quay lại Lạc Vy, giọng trầm:
“Cô thật sự ổn chứ?”
Cô gật đầu vội: “Dạ… tôi ổn… thật mà…”
Nhưng trong lòng cô bắt đầu xuất hiện một cảm giác bối rối, vì cô nghĩ: Anh ấy chắc sẽ nghĩ tôi không đủ giỏi, hoặc cứ vụng về mãi…
Một hiểu lầm lớn hơn xảy ra khi buổi họp dự án bắt đầu. CEO giao một nhiệm vụ quan trọng cho Lạc Vy, nhưng Tiêu An cố tình chen vào, trình bày thông tin sai lệch, khiến Lạc Vy bị mọi người hiểu lầm là không nắm vững dữ liệu.
Lạc Vy đỏ mặt, lo lắng: “Không… không phải tôi…”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, giọng nghiêm trọng:
“Cô làm việc kiểu này sao?”
Cô cảm giác trái tim mình thắt lại. Từ trước tới nay, cô luôn cố gắng làm tốt, nhưng giờ đây lại bị hiểu lầm trước mặt CEO và đồng nghiệp. Cô vừa bối rối, vừa muốn khóc, vừa thấy xấu hổ.
Hạ Lan vội đứng lên giải thích: “Không phải Vy, Tiêu An mới là người làm sai…”
Nam chính nhíu mày, ánh mắt đen lại nhìn Tiêu An: “Cô ta đúng. Còn anh… cần cẩn thận hơn.”
Buổi chiều tiếp tục căng thẳng. Lạc Vy thu dọn hồ sơ, cảm giác áp lực dồn dập. Anh đi tới bàn cô lần nữa, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm:
“Cô phải tập trung hơn. Tôi không muốn thấy sự sơ sót như hôm nay lần nữa.”
Cô gật đầu, cố bình tĩnh: “Dạ… tôi hiểu.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Và… nếu có khó khăn, hãy nói với tôi. Tôi sẽ hỗ trợ cô.”
Lạc Vy đỏ mặt, lòng vừa bối rối vừa hạnh phúc: Dù anh nghiêm khắc, nhưng vẫn quan tâm đến cô.
Khi tan làm, Lạc Vy ra khỏi tòa nhà, trời đã tối. Ánh đèn vàng phản chiếu lên phố, tạo cảm giác ấm áp nhưng cũng cô đơn. Cô nghĩ lại toàn bộ ngày hôm nay:
Những hiểu lầm do Tiêu An gây ra.
Ánh mắt nghiêm nghị nhưng quan tâm của CEO.
Cảm giác bối rối, vừa sợ vừa thích, vừa lo vừa hạnh phúc.
Cô tự nhủ: “Hiểu lầm… có thể khiến anh ấy giận, nhưng tôi… tôi sẽ chứng minh rằng mình có thể làm tốt. Và… tôi cũng… tôi cũng thích anh ấy rồi.”
Trái tim cô nhói lên, vừa bối rối vừa mong chờ. Cô biết rằng ngày mai sẽ còn thử thách mới, và cô sẽ phải học cách cân bằng giữa công việc và cảm xúc.