gặp gỡ nơi văn phòng

Chương 4: Đêm làm việc muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, công ty vẫn vang lên tiếng gõ bàn phím và tiếng điện thoại reo liên hồi. Lạc Vy chăm chú với công việc của mình, mắt dán vào màn hình, tay ghi chú liên tục. Dự án mà cô đang tham gia có deadline gấp, cộng thêm một số yêu cầu sửa đổi từ CEO khiến cô căng thẳng hơn bao giờ hết.

Cô nhìn đồng hồ: đã gần 7 giờ tối. Hầu hết đồng nghiệp đã ra về, chỉ còn vài người cùng cô và… anh – nam chính – đang tập trung tại văn phòng.

“Vậy là hôm nay lại phải làm việc muộn…” cô thầm nhủ, vừa lo vừa hồi hộp.

Không khí trong văn phòng buổi tối hoàn toàn khác so với ban ngày. Ánh sáng đèn vàng ấm áp, sàn bóng loáng phản chiếu ánh sáng, tạo ra cảm giác vừa yên tĩnh vừa gần gũi. Lạc Vy cúi đầu, cố gắng tập trung, nhưng đôi mắt cô liên tục nhìn về phía bàn anh, nơi anh vẫn ngồi nghiêm nghị, ánh mắt chăm chú với từng con số và biểu đồ trên màn hình.

Một lúc sau, cô nghe tiếng anh đứng lên, đi về phía mình. Lạc Vy đỏ mặt, lùi lại một chút, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Cô làm việc muộn sao?” giọng anh trầm, nhưng không hề lạnh lùng.

“À… vâng… có một số tài liệu cần hoàn thiện…” cô lí nhí.

Anh nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng đi tới bàn cô. “Hãy để tôi xem,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực.

Cô đưa tài liệu cho anh, tay hơi run. Anh lướt qua từng trang, ánh mắt nghiêm túc, đôi khi nhíu mày, đôi khi gật nhẹ. Mỗi hành động của anh đều khiến cô cảm thấy tim mình nhảy loạn xạ.

“Cô… đã làm khá tốt, nhưng một vài chi tiết cần chỉnh sửa lại. Tôi sẽ chỉ cho cô cách thực hiện.” Anh cúi xuống gần cô, chỉ vào màn hình và giải thích từng chi tiết.

Khoảnh khắc này khiến Lạc Vy không thể rời mắt, cảm giác vừa xấu hổ vừa… hạnh phúc. Anh nghiêm túc, điềm tĩnh, nhưng lại quan tâm đến từng lỗi nhỏ của cô.

Sau một giờ làm việc, cô nhận ra mình đang dần quen với tốc độ làm việc của anh. Anh không chỉ yêu cầu hoàn thành công việc, mà còn chỉ dẫn một cách tinh tế, giúp cô học hỏi và tiến bộ nhanh chóng.

Một lần, khi cô vô tình nhấn nhầm phím và làm một biểu đồ bị lệch, anh đứng sau lưng, đặt tay lên vai cô một cách nhẹ nhàng:

“Cẩn thận hơn.”

Cô giật mình, cảm giác tay anh ấm áp, chắc chắn. Cô cúi đầu, mặt đỏ bừng: “Dạ… vâng…”

Anh không nói gì thêm, chỉ đứng đó, quan sát cô thao tác lại. Lạc Vy cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp nhẹ, vừa lo vừa hạnh phúc.

Một chút nghỉ ngơi, anh quay sang nhìn cô:

“Cô có mệt không?”

“À… không… tôi… ổn,” cô trả lời, nhưng giọng vẫn run run.

Anh nhíu mày, bước tới gần hơn:

“Cô không nên ép mình quá. Làm việc muộn như thế này có thể ảnh hưởng sức khỏe.”

Lạc Vy nhìn anh, lòng cảm thấy ấm áp: đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm chân thành từ anh, khác hẳn vẻ nghiêm nghị ban ngày.

Công việc tiếp tục, hai người cùng nhau chỉnh sửa báo cáo, bổ sung số liệu và hoàn thiện biểu đồ. Cảm giác bên nhau trong văn phòng vắng lặng khiến không khí trở nên gần gũi.

Anh thỉnh thoảng nhìn cô, nụ cười nhẹ thoáng qua khóe môi. Cô nhận ra mình bắt đầu… thích anh, nhưng không dám thừa nhận. Mỗi hành động nhỏ của anh – cúi xuống chỉ vào màn hình, nhắc nhở nhẹ nhàng, bàn tay chạm nhẹ – đều khiến trái tim cô rung động.

Đột nhiên, một cú điện thoại của cô vang lên, làm cô giật mình, tay làm rơi bút. Anh nhanh chóng cúi xuống nhặt, nhìn cô:

“Cô vụng về thật.”

Lạc Vy đỏ mặt, vừa bực vừa vui: “Tôi… tôi chỉ hơi căng thẳng thôi mà.”

Anh nhếch mép, ánh mắt lấp lánh tinh quái:

“Căng thẳng hay lo lắng vì tôi?”

Cô nghẹn lời, không dám đáp. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác vừa xấu hổ vừa thích thú.

Sau khi công việc gần như hoàn tất, anh đứng lên, vươn vai:

“Được rồi, hôm nay tạm thời xong. Cô về trước đi, tôi còn phải xem thêm vài báo cáo.”

Lạc Vy gật đầu, chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Nhưng khi bước ra cửa, cô nghe tiếng anh gọi:

“Cô… hãy đi cẩn thận.”

Cô quay lại, nhìn anh đứng đó, ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp. Cô mỉm cười: “Dạ… tôi sẽ.”

Bước ra ngoài, cô hít thở không khí buổi tối mát lành, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt phố, tạo nên cảm giác lung linh. Cô nhận ra rằng ngày hôm nay không chỉ là công việc, mà còn là một trải nghiệm mà cô sẽ không bao giờ quên: người đàn ông ấy vừa nghiêm nghị, vừa quan tâm, vừa khiến cô rung động từng phút giây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×