Ngày thứ tư tại công ty bắt đầu với không khí bình thường nhưng ẩn chứa một chút căng thẳng. Lạc Vy bước vào văn phòng, tay ôm tập hồ sơ và laptop, lòng vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc hôm qua: sự quan tâm thầm lặng, bàn tay đặt lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo của CEO.
Cô tự nhủ:
“Ngày hôm nay… tôi phải cẩn thận. Nhưng… không biết, sao lại mong gặp anh ấy thế này nhỉ?”
Cô bước tới bàn làm việc, cố gắng tập trung. Hạ Lan đã có mặt, cười nhẹ:
“Chuẩn bị tinh thần nhé, hôm nay anh ấy có vẻ… tinh quái hơn bình thường.”
Lạc Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Tinh quái? Ý chị là sao?”
Hạ Lan nháy mắt: “Cậu sẽ thấy. Chỉ là một chút trêu chọc thôi, nhưng… khá lãng mạn đấy.”
Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu công việc bình thường. Lạc Vy chăm chỉ, cố gắng hoàn thiện các báo cáo và dự án, nhưng ánh mắt cô vẫn thường xuyên lướt qua anh, người đang ngồi nghiêm nghị bên bàn làm việc.
Đột nhiên, một sự cố nhỏ xảy ra: khi Lạc Vy đang in tài liệu, máy in bị kẹt giấy. Cô loay hoay không biết xử lý ra sao, tay vừa run vừa vội. Anh bước đến, ánh mắt thoáng nghiêm nghị:
“Để tôi giúp cô.”
Anh cúi xuống, tay nắm lấy một góc giấy bị kẹt, thao tác nhanh chóng và chính xác. Trong khoảnh khắc này, bàn tay anh chạm vào tay cô, khiến tim cô nhói lên. Lạc Vy vội rút tay, đỏ mặt:
“Cảm… cảm ơn anh…”
Anh nhếch mép, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái:
“Lại vụng về rồi. Cô cứ thế này sao có thể theo kịp nhịp công việc?”
Cô cắn môi, vừa bực vừa thích: “Tôi… tôi chỉ mới quen thôi mà!”
Anh cười nhẹ, cúi xuống chỉnh lại vị trí giấy in:
“Được rồi, lần sau cẩn thận hơn. Nhưng… hôm nay tôi sẽ giúp cô.”
Khoảnh khắc này, Lạc Vy cảm thấy tim mình đập nhanh, không chỉ vì sự gần gũi mà còn bởi sự quan tâm chân thành ẩn sau vẻ nghiêm nghị và tinh quái của anh.
Sau khi máy in hoạt động trở lại, anh dẫn cô trở lại bàn làm việc, ánh mắt chăm chú theo dõi. Trong lúc kiểm tra số liệu, anh vô tình chạm vào tay cô khi chỉ vào màn hình. Lạc Vy đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không thể giấu được cảm giác rung động.
“Cô có thể tập trung hơn một chút không?” giọng anh trầm, nhưng không còn nghiêm nghị như trước, mà dịu dàng hơn.
“Dạ… tôi sẽ cố gắng,” cô đáp, tim đập mạnh, không biết nên nhìn anh thế nào.
Buổi trưa, Lạc Vy được mời cùng Hạ Lan và một số đồng nghiệp đi ăn. Không gian ngoài trời yên tĩnh, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống, tạo cảm giác thư thái.
Hạ Lan cười: “Hôm nay chắc chắn sẽ có một chút tình cảm nảy sinh. Anh ấy hôm nay dường như để ý cậu nhiều hơn.”
Lạc Vy đỏ mặt, cúi xuống: “Tôi… tôi không dám nghĩ tới đâu.”
Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng mình đang mong chờ những khoảnh khắc gặp lại anh. Cô nhận ra, cảm xúc dành cho CEO ngày càng rõ ràng, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Chiều đến, một sự kiện khẩn cấp khác xảy ra. Khách hàng B yêu cầu cập nhật báo cáo gấp, và Lạc Vy được giao nhiệm vụ phối hợp cùng CEO xử lý. Đây là lần thứ hai họ làm việc trong tình huống căng thẳng, nhưng lần này gần gũi hơn bao giờ hết.
Cô và anh ngồi cạnh nhau, tay thao tác trên bàn phím, ánh mắt đôi khi lướt qua nhau. Khi Lạc Vy mắc lỗi nhỏ, anh cúi xuống chỉ cho cô từng chi tiết. Lần này, khi anh cúi xuống, ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc chỉ kéo dài vài giây, nhưng khiến tim Lạc Vy loạn nhịp.
“Cô… không cần quá áp lực. Tôi ở đây để giúp,” anh nói, giọng dịu dàng.
Lạc Vy đỏ mặt, lắp bắp: “Dạ… tôi biết…”
Khoảnh khắc yên lặng nhưng đầy cảm xúc, khiến không gian xung quanh dường như ngừng lại. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự gần gũi, tình cảm rõ ràng từ CEO.
Một tình huống hài hước xảy ra: khi họ đang cùng nhau rà soát dữ liệu, Lạc Vy vô tình làm đổ cốc nước trên bàn. Anh nhanh chóng cúi xuống nâng cốc, nhưng cánh tay họ chạm nhau, cả hai giật mình.
“Cẩn thận,” anh nhắc, ánh mắt dịu dàng.
Cô đỏ mặt, nhìn xuống: “Dạ… tôi xin lỗi…”
Anh chỉ cười nhẹ, không nhắc gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô khi cô lau bàn. Lạc Vy cảm nhận được hơi ấm từ anh, tim đập loạn nhịp, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Cuối buổi chiều, khi công việc đã hoàn tất, anh bất ngờ đứng lên, đi về phía cô. Lạc Vy nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng.
“Cô đã làm tốt hôm nay. Không còn vụng về như trước nữa,” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… cảm ơn anh…”
Anh nhíu mày, ánh mắt dịu đi, và lần đầu tiên, anh cúi thấp, gần khuôn mặt cô, hơi thở anh phả nhẹ lên má cô:
“Và… tôi muốn cô biết, tôi để ý đến từng nỗ lực của cô.”
Lạc Vy sững sờ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là khoảnh khắc đầu tiên cô nhận ra tình cảm của anh dành cho cô là thật, vừa dịu dàng vừa sâu sắc.
Khi tan làm, anh đi cùng cô ra cửa. Bên ngoài, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt phố, tạo nên không gian lãng mạn. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Cô nên về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai vẫn còn nhiều việc.”
Cô mỉm cười, lòng ấm áp:
“Dạ… tôi sẽ. Cảm ơn anh.”
Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng:
“Cẩn thận trên đường về.”
Lạc Vy bước đi, nhưng lòng cô vẫn bồi hồi, nhớ về từng khoảnh khắc trong ngày. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và CEO đã bắt đầu chuyển biến, từ sự nghiêm nghị, trêu chọc tinh quái đến quan tâm dịu dàng và rung động rõ ràng.