gặp gỡ nơi văn phòng

Chương 8: Sự ghen tuông bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ năm tại công ty bắt đầu với bầu không khí bình thường nhưng ẩn chứa một chút căng thẳng trong lòng Lạc Vy. Sau khoảnh khắc lãng mạn ngày hôm qua, trái tim cô vẫn còn bồi hồi mỗi khi nghĩ về ánh mắt dịu dàng và nụ cười tinh quái của CEO.

Cô tự nhủ:

“Ngày hôm nay… phải cẩn thận. Nhưng… sao lại mong gặp anh ấy quá vậy?”

Vừa đặt túi xách xuống bàn, cô nhận ra CEO hôm nay đến sớm hơn thường lệ. Anh đứng tại cửa, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn có một vẻ gì đó khiến cô không thể rời mắt.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.

“Dạ… chào buổi sáng,” cô đáp, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cảm giác mong chờ gặp anh ngày càng rõ ràng.

Buổi sáng trôi qua với nhịp điệu công việc đều đặn. Lạc Vy chăm chú làm báo cáo, nhưng trong lòng cô luôn để ý đến CEO, người đôi khi đi ngang qua bàn cô, ánh mắt dõi theo từng thao tác của cô.

Bất ngờ, phòng họp vang lên tiếng bước chân lạ. Một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và lịch sự, bước vào. Cô giới thiệu mình là Ngọc Mai, chuyên viên mới từ chi nhánh khác, được giao cùng CEO xử lý một dự án lớn.

Lạc Vy cảm thấy tim mình hơi nhói. Cô quan sát cách Ngọc Mai tiếp cận CEO: ánh mắt dịu dàng, nụ cười tự nhiên, giọng nói trầm ấm khi trao đổi với anh. Ngay lập tức, một cảm giác ghen tuông nhẹ nhen nhóm trong lòng Lạc Vy, mặc dù cô tự nhủ:

“Không… không được nghĩ lung tung. Anh ấy và tôi… không… chưa… chắc gì…”

CEO giới thiệu Ngọc Mai với Lạc Vy:

“Cô sẽ hợp tác cùng Ngọc Mai để xử lý dự án khách hàng C. Cô sẽ phụ trách phần báo cáo số liệu, còn cô ấy phụ trách phần trình bày và đối ngoại.”

Lạc Vy gật đầu, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Dạ… tôi hiểu.”

Ngọc Mai mỉm cười:

“Rất vui được làm việc cùng cô. Hy vọng chúng ta sẽ phối hợp tốt.”

Lạc Vy mỉm cười gượng gạo, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Cô tự nhủ:

“Đừng để cảm xúc chi phối công việc… nhưng… sao lại khó chịu thế này nhỉ?”

Buổi trưa, khi hai người cùng làm việc tại phòng họp, CEO ngồi giữa, hướng dẫn cả hai. Ngọc Mai liên tục đặt câu hỏi, trao đổi với anh một cách tự nhiên, khiến Lạc Vy cảm giác trái tim mình loạn nhịp.

Một lần, Ngọc Mai cười với anh khi anh nhắc về một chi tiết nhỏ:

“Anh đã hướng dẫn tôi rồi, nhưng tôi muốn xác nhận lại cho chắc chắn.”

Lạc Vy đứng gần đó, cúi xuống ghi chú, nhưng không thể không nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự quan tâm, dịu dàng trong cách anh trả lời Ngọc Mai, khiến một cơn ghen nhen nhóm trong lòng cô.

Cô tự nhủ:

“Không… không được. Tôi phải chứng minh mình cũng quan trọng… phải làm tốt hơn cô ấy…”

Căng thẳng tăng dần khi khách hàng C gọi điện khẩn, yêu cầu cập nhật thông tin ngay lập tức. Lạc Vy và Ngọc Mai phải phối hợp nhanh, anh đứng giữa, phân công nhiệm vụ, hướng dẫn từng bước.

Khi Lạc Vy mắc một lỗi nhỏ trong báo cáo, anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Cô đã quên kiểm tra cột dữ liệu này. Chỉnh lại ngay.”

Cô đỏ mặt, vội sửa. Nhưng Ngọc Mai, trong lúc quan sát, nháy mắt:

“Đừng lo, cô làm tốt lắm. Tôi cũng từng mắc lỗi như vậy khi mới vào công ty.”

Lạc Vy hơi bối rối, nhưng càng cảm thấy ghen. Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng mình đã rung động thực sự với CEO và không muốn chia sẻ sự chú ý của anh với bất kỳ ai khác.

Sau khi xử lý xong phần số liệu, CEO quay sang Lạc Vy:

“Cô đã làm tốt, nhưng lần sau đừng để sơ sót như vậy nữa. Tôi cần cô hoàn thiện từng chi tiết.”

Cô cúi đầu, tim đập mạnh:

“Dạ… tôi hiểu.”

Anh tiếp tục nhìn Ngọc Mai:

“Còn cô, báo cáo trình bày rất ổn. Hãy chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi chiều.”

Lạc Vy lặng lẽ cảm nhận sự khác biệt trong ánh mắt anh khi nhìn Ngọc Mai – ánh mắt dịu dàng, gần gũi. Cô thầm nhủ:

“Phải làm gì đó để anh chú ý đến tôi… tôi không thể thua cô ấy…”

Buổi chiều, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Khi hai người cùng chuẩn bị thuyết trình cho khách hàng, Ngọc Mai vô tình làm rơi một tập tài liệu quan trọng. Lạc Vy vội nhặt lên, nhưng anh đã bước tới, cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào tay cô khi lấy tài liệu.

Trái tim Lạc Vy nhói lên, đỏ mặt:

“Cảm… cảm ơn anh…”

Anh nhếch mép, ánh mắt tinh quái:

“Vụng về vẫn không thay đổi nhỉ. Nhưng may mà cô đã sửa kịp thời.”

Lạc Vy vừa bực vừa thích, cảm giác phức tạp xen lẫn. Cô nhận ra mình vừa ghen vừa rung động mạnh mẽ, và điều đó khiến cô lo lắng nhưng cũng háo hức.

Cuối ngày, khi công việc hoàn tất, CEO bước ra ngoài cùng Lạc Vy. Ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt phố, tạo không gian lãng mạn quen thuộc. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô làm việc hôm nay tốt. Dù có chút căng thẳng, cô đã xử lý ổn.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh:

“Dạ… cảm ơn anh…”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi:

“Và… nếu có vấn đề, đừng ngại nói với tôi. Tôi muốn cô biết, tôi luôn quan tâm đến cô.”

Lạc Vy sững sờ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên, dù ghen tuông xuất hiện, cô vẫn cảm nhận tình cảm chân thành của CEO dành cho mình.

Cô thầm nhủ:

“Dù có người khác xuất hiện, anh ấy vẫn để ý tôi… và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×