gặp gỡ ở thượng hải

Chương 7: Hiểu lầm và rung động


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn rực rỡ ánh nắng mùa thu, nhưng với Lạc Tinh Vy, không gian văn phòng Bright Code lại trở nên khó chịu hơn thường lệ. Cô vừa trải qua một buổi tối dài với Hàn Thẩm, kiểm tra tiến độ module AI, và cảm xúc lạ lùng vẫn còn đọng lại. Trái tim cô vừa hào hứng vừa lo lắng: mỗi ngày trôi qua, cô lại càng rung động với CEO lạnh lùng.

Tinh Vy ngồi vào bàn làm việc, cố gắng tập trung vào module, chạy thử thuật toán và ghi chú chi tiết. Nhưng đồng nghiệp Trương Lan không bỏ lỡ cơ hội, tiến lại gần:

“Nghe nói hôm qua cô gặp riêng CEO nhỉ? Thật may mắn… chắc Hàn Thẩm rất ưu ái cô đấy.”

Tinh Vy hít sâu, mỉm cười gượng gạo: “Chỉ là kiểm tra tiến độ module thôi mà.”

Nhưng ánh mắt Trương Lan thoáng vẻ ganh tị, rồi lướt qua Tinh Vy với nụ cười khinh khỉnh. Cô biết rằng nội bộ công ty sẽ không dễ dàng khi cô nổi bật trong dự án quan trọng, và điều này khiến cô vừa bực bội vừa căng thẳng.

Buổi sáng trôi qua nhanh, và khi chuẩn bị cho buổi họp với Hàn Thẩm, một sự cố bất ngờ xảy ra. Module AI của Tinh Vy báo lỗi một phần dữ liệu quan trọng. Cô hốt hoảng, tay run run: lỗi xuất hiện trước mắt CEO lạnh lùng.

Tinh Vy hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần đối mặt. Khi bước vào phòng họp, Hàn Thẩm đứng đó, ánh mắt sắc bén như mọi khi. Không gian im lặng khiến trái tim cô đập nhanh.

“Có vấn đề gì với module?” anh hỏi, giọng trầm mà rõ ràng.

Tinh Vy giải thích: “Dữ liệu chưa được chuẩn hóa hoàn toàn trong một số trường hợp đặc biệt. Tôi đã phát hiện và đang khắc phục.”

Hàn Thẩm nhìn kỹ, nhíu mày: “Cô đã kiểm tra toàn bộ dữ liệu trước khi chạy thử chưa?”

Tinh Vy gật đầu: “Dạ, nhưng vẫn còn sót một số trường hợp đặc biệt. Tôi sẽ sửa ngay.”

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Khoảnh khắc ấy, Tinh Vy cảm nhận sự nghiêm túc, nhưng không hẳn là phê phán, khiến cô vừa căng thẳng vừa có chút an tâm.

Buổi họp tiếp tục, cô trình bày từng bước xử lý lỗi. Khi module chạy thử lần thứ hai, kết quả ổn định. Hàn Thẩm gật đầu, giọng trầm:

“Tốt. Nhưng lần sau, hãy kiểm tra kỹ hơn trước khi trình bày. Sai sót dù nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ dự án.”

Tinh Vy mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị rời phòng, Trương Lan tiến đến, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Thật may mắn, CEO trực tiếp chỉ dẫn mà vẫn kiên nhẫn với cô. Không phải ai cũng có cơ hội đó đâu.”

Tinh Vy đỏ mặt, lúng túng: “Dạ… tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ thôi mà.”

Trương Lan cười, nhưng trong nụ cười ấy có vẻ thách thức, khiến Tinh Vy cảm thấy vừa khó chịu vừa bối rối. Cô nhận ra rằng không chỉ module AI là thách thức, mà cả mối quan hệ với đồng nghiệp và CEO cũng đang dần trở thành một trò chơi tinh vi.

Chiều hôm đó, khi mọi người rời văn phòng, Hàn Thẩm tiến đến bàn cô:

“Cô đã chuẩn bị báo cáo chi tiết cho cuối tuần chưa?”

Tinh Vy gật đầu: “Dạ, tôi đã hoàn thiện hầu hết. Chỉ còn một số chi tiết nhỏ cần tối ưu.”

Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Tốt. Tôi sẽ xem qua trước khi gửi cho ban quản lý.”

Tinh Vy mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: Mỗi lần tiếp xúc với Hàn Thẩm, cô lại thấy tim mình loạn nhịp. Cô biết rằng cảm xúc đang nảy nở, nhưng chưa dám đối diện trực tiếp.

Tối hôm đó, Tinh Vy ở lại văn phòng muộn để hoàn thiện module. Khi đang dồn hết tâm trí vào code, Hàn Thẩm bước vào, giọng trầm:

“Tôi biết cô đang làm việc muộn. Tôi đến xem tiến độ module.”

Tinh Vy hơi giật mình, nhưng cố giữ bình tĩnh: “Dạ… module đã gần hoàn thiện, chỉ còn tinh chỉnh một số thuật toán.”

Anh bước lại gần, ánh mắt nhìn cô chăm chú. Trong khoảnh khắc ấy, Tinh Vy cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, ánh mắt anh vừa sắc bén vừa dịu dàng.

“Cô đã học hỏi và tiến bộ nhanh. Nhưng vẫn còn vài chi tiết chưa tối ưu,” anh nói, rồi cúi xuống gần laptop của cô, thao tác vài bước, chỉ ra lỗi nhỏ.

Tinh Vy ngượng đỏ mặt, cảm giác vừa căng thẳng vừa thích thú. CEO lạnh lùng nhưng tận tâm đứng bên, khoảng cách giữa họ khiến cô rung động không ngừng.

Đột nhiên, chuông điện thoại của Tinh Vy reo lên, là cuộc gọi từ Trương Lan. Cô nhìn màn hình, giật mình: “Sao cô ấy gọi giờ này…”

Hàn Thẩm đứng bên, ánh mắt dò xét, giọng trầm:

“Có chuyện gì sao?”

Tinh Vy vội vàng cúp máy, giải thích: “Chỉ là đồng nghiệp thôi, không quan trọng.”

Anh nhíu mày, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng có chút dịu: “Cô nên giữ tập trung. Những chuyện không liên quan đến module, hãy để sau.”

Tinh Vy gật đầu, lòng vừa xấu hổ vừa cảm giác được bảo vệ. Khoảnh khắc riêng tư này khiến cô nhận ra rằng, Hàn Thẩm không chỉ nghiêm khắc mà còn quan tâm đến cô một cách tinh tế.

Khi module hoàn tất và chạy thử lần cuối, Hàn Thẩm gật đầu:

“Tốt. Tôi sẽ trình bày trước ban quản lý cùng cô vào cuối tuần. Chuẩn bị tinh thần.”

Tinh Vy thở phào, cảm giác mệt nhưng hạnh phúc tràn đầy. Cô biết rằng, càng tiếp xúc với Hàn Thẩm, cảm xúc của mình càng khó kiểm soát, nhưng cô không hề hối hận.

Trên đường về, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường ướt sương, Tinh Vy mỉm cười tự nhủ: Mỗi ngày ở Bright Code đều là thử thách – vừa trong công việc, vừa trong cảm xúc. Nhưng tôi đã sẵn sàng đối mặt.

Về đến căn hộ, cô mở laptop rà soát lại toàn bộ module một lần nữa, nhưng tâm trí vẫn nghĩ về Hàn Thẩm – ánh mắt sắc bén, giọng trầm và sự tận tâm trong từng chi tiết. Một phần trái tim cô đã mềm nhũn trước CEO lạnh lùng, nhưng cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một hành trình tình cảm đầy thử thách và ngọt ngào.

Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: dù hiểu lầm nhỏ, dù drama nội bộ, tôi sẽ chứng minh năng lực và từng bước khám phá con người này – CEO lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.

Ngày thứ năm kết thúc, nhưng trong lòng Tinh Vy, câu chuyện vẫn tiếp tục. Những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn căng thẳng, những hiểu lầm nhỏ và cảm xúc khó nói sẽ dần dẫn cô đến những trải nghiệm tình cảm công sở đầy màu sắc, vừa lãng mạn vừa thử thách.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×