gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng va chạm lách cách của chiếc chìa khóa cũ kỹ bằng đồng vang lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng của khu phố. Đông Triều đứng trước cánh cửa gỗ sồi đã bạc màu, cảm giác như đang mở một chiếc hộp thời gian. Năm năm. Năm năm kể từ ngày anh rời bỏ ngôi nhà này, rời bỏ cái thành phố ồn ào và, quan trọng nhất, rời bỏ cô bạn thân của mình.

Lần này trở về không phải vì kỷ niệm, mà vì tài chính. Công ty kiến trúc của Triều đang trong giai đoạn khởi nghiệp khó khăn. Mẹ anh, trong một nỗ lực "giải cứu con trai", đã quyết định cho anh mượn lại căn phòng cũ ở tầng hai—căn phòng có ban công nhìn thẳng sang phòng của Thanh An. Điều này thật sự là một nước đi không tưởng.

Triều đẩy cửa, ánh sáng chiều tà rọi vào căn phòng khách quen thuộc. Mọi thứ vẫn y nguyên, trừ một chiếc vali màu hồng san hô đang nằm chễm chệ ngay giữa sàn.

"Mẹ nói sẽ chỉ có mình con." Triều lẩm bẩm, ném ba lô xuống ghế sofa.

"À, chào mừng 'thằng nhóc' trở về."

Giọng nói ấy. Trầm hơn một chút, ấm hơn một chút, nhưng vẫn là giọng Thanh An—cô bạn thân hồi nhỏ, người đã cùng anh lêu lổng qua mọi con phố, cùng anh ngủ gật trong mọi buổi học.

Triều quay người. Anh đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc gặp gỡ, nhưng không phải cho một cú sốc thị giác như thế này.

Thanh An đứng dựa lưng vào khung cửa nhà bếp, tay cầm một cốc nước cam. Chiếc áo thun trắng rộng thùng thình ngày xưa đã được thay bằng một chiếc áo phông oversized màu xám than, dài tới nửa đùi. Chiều cao của cô đã vượt qua ngưỡng "bé con" của Triều. Làn da ngăm khỏe khoắn thời thơ ấu giờ trở nên mịn màng và quyến rũ dưới ánh đèn neon. Tóc cô cắt ngắn ngang vai, ôm lấy khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, trưởng thành.

Nhưng điều khiến Triều đóng băng chính là đôi chân trần dài miên man lộ ra từ dưới lớp áo. Cô không hề mặc quần. Hoặc có lẽ, nó quá ngắn đến mức biến mất.

"Nhìn gì đó, Triều? Bộ dạng 'chúa tể kiến trúc' của cậu trông thảm hại hơn cả tưởng tượng của tôi đấy." An nhếch mép, nụ cười tinh quái ngày xưa vẫn còn đó, nhưng giờ lại mang một chút gì đó khiêu khích và tự tin của phụ nữ trưởng thành.

Triều hắng giọng, cố gắng xua đi hình ảnh đôi chân kia khỏi đầu. "Tôi thảm hại? Tôi đang là CEO một công ty. Còn cô, Thanh An, cô đang làm gì ở nhà tôi với cái bộ dạng... này?"

An bước chậm rãi về phía anh, cốc nước cam vẫn được giữ chặt. "Nhà cô? Căn hộ này là của mẹ cậu, và hiện tại, tôi đang thuê lại tầng dưới vì công việc của tôi đòi hỏi sự yên tĩnh. Mà, tôi đang mặc đồ ở nhà, có gì sai sao? Hồi nhỏ tôi còn ngủ chung giường với cậu cơ, đồ ngốc."

Cô dừng lại, chỉ cách anh một bước chân. Mùi hương của cô xộc vào Triều—không phải mùi phấn rôm trẻ con hay mùi xà phòng tắm rẻ tiền nữa. Đó là mùi của một loại nước hoa tinh tế, thoang thoảng mùi hổ phách và vani, trộn lẫn với hương da thịt ấm áp của riêng cô.

Triều lùi lại theo bản năng, cảm thấy nóng ran một cách khó hiểu. "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Chúng ta lớn rồi, An. Và không, cô không được mặc quần áo kiểu này đi lại trong nhà."

Thanh An bật cười thành tiếng. "Và ai sẽ cấm cản tôi? Người thuê phòng cũ của tôi đây ư? Đồ của tôi, Triều à. Và tôi đã quen với việc mặc thế này rồi. Hơn nữa, cậu ở tầng trên, tôi ở tầng dưới. Chúng ta hiếm khi chạm mặt nếu cậu không tự ý đi xuống."

Cô nhìn thẳng vào mắt Triều, sự thăm dò trong ánh mắt cô không hề che giấu. Cô biết rõ anh đang bối rối, và cô đang tận hưởng điều đó.

"Nghe này," Triều nghiến răng. "Tôi sẽ lên dọn đồ. Tốt nhất là cô nên tự khóa cửa phòng mình khi ở nhà một mình." Anh nói như một lời cảnh cáo, nhưng giọng nói lại mang hơi hướng cảnh báo chính bản thân.

"Cậu sợ sao, Triều?" An đặt cốc xuống bàn, tay cô hơi lướt qua cánh tay anh khi cô quay đi. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng Triều cảm thấy một dòng điện cháy rát chạy dọc cơ thể.

"Tôi không sợ," Triều đáp, giọng cứng nhắc. "Tôi chỉ thấy khó chịu khi thấy cô thiếu ý thức về sự riêng tư của bản thân."

"Riêng tư?" An quay lại, dựa hẳn vào cạnh bàn. "Chúng ta từng không có ranh giới, Triều. Và ranh giới... chỉ là một sự giả tạo khi hai người hiểu rõ nhau đến thế." Cô nói nhỏ, nửa như trêu đùa, nửa như thách thức.

Triều không muốn tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này. Anh xách ba lô đi thẳng lên tầng. Cầu thang gỗ cũ kêu cót két dưới chân anh, dội lại tiếng thở dốc bất thường của chính anh.

Căn phòng cũ của Triều vẫn vậy. Anh ném đồ đạc xuống, đi thẳng ra ban công. Ban công này đối diện trực tiếp với ban công phòng của An. Hồi nhỏ, họ thường trèo qua ban công để chơi với nhau. Giờ đây, chỉ còn một khoảng cách vài mét trống trải.

Đông Triều hít một hơi sâu, mùi hương ban nãy vẫn còn vương vấn đâu đó trong không khí. Anh nhận ra, sự trở về này sẽ không đơn giản là một nơi để ngủ. Nó là một sự thử thách kinh khủng.

Anh đóng mạnh cửa ban công, cố gắng tự trấn an bản thân: Cô ấy là bạn thân. Là Thanh An. Cô bé nghịch ngợm mà anh đã cưu mang suốt thời thơ ấu. Nhưng rồi, hình ảnh đôi chân dài, ánh mắt sắc sảo và nụ cười chứa đầy lửa của cô lại hiện lên, nhắc nhở anh rằng: Thanh An đó đã chết rồi. Cô gái đang ở dưới nhà... là một người phụ nữ hoàn toàn khác.

Anh cần phải đặt ra ranh giới. Ngay lập tức. Hoặc, anh sẽ chết chìm trong cái hương thơm và sự thân mật ám ảnh này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×