gặp lại bạn thân thời thơ ấu

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả đêm đó, Đông Triều gần như không ngủ. Anh cứ nằm nghe ngóng mọi tiếng động từ tầng dưới, thứ mà anh biết là vô ích vì căn nhà này vốn cách âm tốt. Cái cảm giác bồn chồn khó tả bám víu anh, như thể anh đang ở trong một lãnh thổ bị chiếm đóng. Căn phòng cũ, mùi cũ, nhưng sự hiện diện của Thanh An dưới tầng đã thay đổi hoàn toàn không khí.

Sáng hôm sau, Triều cố gắng rời nhà thật sớm. Anh cần cà phê, cần không khí văn phòng và quan trọng nhất, cần khoảng cách vật lý với cô gái đó. Anh bước xuống cầu thang, cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất.

Đến cửa phòng bếp, anh khựng lại.

Thanh An đang đứng trước bếp gas, tóc còn hơi ẩm. Cô mặc chiếc áo thun cotton rộng rãi mà anh tin chắc là của một đội bóng rổ nào đó. Tuy nhiên, nó lại quá dài so với chiều cao trung bình của phụ nữ, khiến cô phải xắn tay áo lên. Áo rộng che đi gần hết vòng eo, nhưng chính sự lùng thùng đó lại khiến đôi chân cô thêm phần thanh mảnh và dài miên man—một sự gợi cảm không cố ý, và cũng là lý do Triều gần như làm rơi chiếc ví.

"Ồ, dậy rồi à, CEO." An quay đầu lại, mỉm cười thờ ơ. "Cậu định lẻn đi sao? Hồi nhỏ cậu luôn dậy muộn hơn tôi."

"Tôi có việc gấp," Triều đáp cụt lủn. Anh đưa mắt nhìn xuống bồn rửa, nơi An vừa vớt ra một chiếc nồi. "Cô đang làm gì vậy?"

"Nấu bữa sáng. Tôi luôn ăn sáng ở nhà." An thản nhiên. "Cậu có muốn ăn cùng không? Hay vẫn chỉ sống bằng mì gói như cái thời đại học khốn khổ ấy?"

Triều lắc đầu. Anh không thể. Ngồi đối diện cô, trong bộ dạng này, và giả vờ như mọi thứ bình thường là điều anh không thể làm được. "Không cần. Cảm ơn. Tôi phải đi ngay."

Nhưng khi anh bước nhanh qua cửa, một thói quen cũ đã trỗi dậy. Hồi nhỏ, hễ Triều định đi đâu, An luôn chạy ra nắm lấy tay áo anh để níu lại hoặc xin đi theo. Lần này, An chỉ bước một bước đến gần, tay cô hơi đưa lên, nhưng rồi lại dừng lại giữa không trung.

Sự do dự đó khiến Triều buộc phải dừng lại. Anh biết, nếu An chạm vào anh lúc này, anh sẽ không giữ được vẻ bình tĩnh.

"Chờ đã," An nói. Cô tiến lại gần, tay cô hướng về phía ngực anh. Triều lập tức cảm thấy một luồng điện tê dại chạy dọc. Anh cứng đờ người, nhìn thẳng vào mắt cô, tự hỏi cô đang định làm gì. Liệu cô có dám...

An khẽ nhíu mày, ngón tay cô nhẹ nhàng gỡ ra một sợi tóc đen dài vướng trên ve áo sơ mi của anh.

"Tóc ai vậy, Đông Triều?" Cô hỏi, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự trêu chọc ngày nào, nhưng ánh mắt lại sắc lẹm một cách bất thường.

Triều cảm thấy cổ họng mình khô khốc. "Tóc tôi. Chắc thế. Cô làm tôi giật mình."

"Không phải tóc cậu." An phủ nhận ngay lập tức, tay cô cầm sợi tóc mỏng, đưa lên cao để ánh sáng rọi qua. "Tóc cậu xoăn hơn. Tóc này thẳng, và hơi... mùi dâu tây." Cô nhún vai. "Hay cậu đã có bạn gái mới rồi?"

Một cảm giác ghen tuông vô thức trỗi dậy trong lồng ngực Triều. Anh biết mình không có quyền đó, nhưng sự chiếm hữu dành cho cô bạn thân này đã ngấm vào máu thịt. Anh giật mình vì chính suy nghĩ đó.

"Chuyện của tôi không liên quan đến cô, An." Triều gần như gằn giọng. "Tôi phải đi."

Anh quay lưng đi thẳng, không cho cô cơ hội nói thêm điều gì. Bước ra khỏi cửa, anh hít một hơi thật sâu không khí sáng sớm, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực.

Triều biết, sự việc vừa rồi là một lời thăm dò đầy nguy hiểm từ Thanh An. Cô đang dùng sự thân mật cũ để phá vỡ ranh giới người lớn.

Và điều tồi tệ nhất: Triều đã không thể phủ nhận sự thật rằng, anh đã khao khát cái chạm của cô hơn là sợ hãi nó. Anh biết mùi dâu tây đó là mùi dầu gội của người đồng nghiệp anh gặp tối qua, nhưng anh đã không còn đủ bình tĩnh để đối mặt với sự trêu chọc của An.

Anh quay đầu nhìn lại căn nhà. Cửa đã đóng. Đông Triều tự nhủ, anh phải tìm một căn hộ khác. Ngay lập tức. Nếu không, anh e rằng không chỉ ranh giới, mà cả lý trí của anh cũng sẽ tan vỡ dưới cùng một mái hiên này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×